SÁT THỦ TOKYO - Trang 138

dùng cô ấy làm lá chắn, trong khi tay phải thò vào túi áo khoác, tìm vũ
khí. Nhưng trước khi hắn có thể lôi nó ra, Midori đã xoay ngược chiều
kim đồng hồ trong vòng kìm kẹp của hắn, tóm lấy cổ tay trái hắn và
vặn ngược cánh tay hắn trong một đòn khóa khớp san-kyo aikido cổ
điển. Phản ứng của hắn tỏ rõ sự dày dạn: hắn ném cơ thể theo hướng
đòn khóa để cánh tay khỏi bị gãy, và hạ cánh với một cú ukemi

*

nhẹ

nhàng. Nhưng trước khi hắn kịp vùng dậy, tôi đã lao tới, tung một cú
sút vào đầu hắn, mạnh đến nỗi hất tung cả cơ thể hắn lên khỏi mặt đất.

Midori đang nhìn tôi, đôi mắt mở to, hơi thở hổn hển, gấp gáp.
Daijoubu?” Tôi hỏi, nắm lấy cánh tay cô ấy. “Cô ổn chứ?

Chúng có làm cô bị thương không?”

Cô ấy lắc đầu. “Chúng nói với tôi chúng là cảnh sát, nhưng tôi

biết là không phải: chúng không cho tôi xem bất cứ loại giấy tờ chứng
minh nào và dù sao đi nữa, tại sao chúng lại đợi sẵn trong căn hộ của
tôi chứ? Chúng là ai? Làm sao anh biết chúng ở trong đó?”

Vẫn giữ cánh tay cô ấy, tôi bắt đầu đưa chúng tôi đi qua sảnh về

phía cửa kính, mắt quét qua quét lại tìm kiếm những dấu hiệu nguy
hiểm bên ngoài.

“Tôi đã thấy chúng ở Blue Note,” tôi nói, thúc giục cô ấy bước

nhanh hơn bằng cách siết mạnh cánh tay cô ấy. “Khi tôi nhận ra chúng
không đi theo chúng ta lúc về, tôi nghĩ chúng có thể đang đợi sẵn ở
căn hộ của cô. Đó là lúc tôi gọi điện.”

“Anh đã thấy chúng ở Blue Note ư? Chúng là ai? Anh là ai?”
“Tôi là kẻ đã vấp phải một thứ rất tồi tệ và muốn bảo vệ cô khỏi

nó. Tôi sẽ giải thích sau. Còn bây giờ, tôi phải đưa cô đến một nơi an
toàn.”

“An toàn? Với anh?” Cô ấy dừng lại trước cánh cửa kính và

ngoảnh đầu nhìn ba gã đàn ông kia, trông chúng như đang đeo những
chiếc mặt nạ bằng máu, rồi lại nhìn tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.