SÁT THỦ TOKYO - Trang 142

Midori ngồi lên mép giường và quay mặt về phía tôi. Vậy là

chúng ta đến đây rồi, cô ấy nói, giọng đều đều. “Tối nay ba gã đàn ông
đã đợi tôi trong căn hộ của tôi. Chúng tuyên bố mình là cảnh sát,
nhưng rõ ràng không phải - hoặc, nếu chúng là cảnh sát, chúng đang
trong một nhiệm vụ bí mật nào đó. Tôi nghĩ anh cùng phe với chúng,
nhưng tôi đã thấy anh làm chúng bị thương nặng thế nào. Anh đã đề
nghị tôi đến một nơi an toàn với anh để anh có thể giải thích. Tôi đang
nghe đây.”

Tôi gật đầu, cố gắng tìm những từ ngữ thích hợp để bắt đầu. “Cô

biết chuyện này liên quan đến bố cô chứ.”

“Mấy gã đó nói ông ấy có một thứ mà chúng muốn.”
“Phải, và chúng nghĩ hiện giờ cô đang giữ nó.”
“Tôi không biết tại sao chúng lại nghĩ như thế.”
Tôi nhìn cô ấy. “Tôi nghĩ là có biết đấy.”
“Cứ việc nghĩ những gì anh muốn.”
“Cô biết điều bất hợp lí ở đây là gì không, Midori? Ba gã đàn ông

đợi cô trong căn hộ của cô, chúng giở trò thô bạo với cô, tôi thình lình
xuất hiện và đánh chúng thừa sống thiếu chết, tất cả những chi tiết đó
đều không thể xảy ra trong một ngày bình thường của cuộc đời một
nghệ sĩ dương cầm chơi nhạc jazz, thế mà từ lúc đó tới giờ cô chưa
một lần tỏ ý muốn đến báo cảnh sát.”

Cô ấy không trả lời.
“Cô có muốn không? Cô biết là cô có thể làm điều đó mà.”
Cô ấy ngồi đối diện tôi, cánh mũi khẽ phập phồng, những ngón

tay gõ nhịp dọc theo mép giường. Chết tiệt, tôi nghĩ, điều mà cô ấy
biết nhưng không nói với mình là gì nhỉ?

“Hãy kể tôi nghe về cha cô, Midori. Làm ơn. Tôi không thể giúp

cô nếu cô không kể gì cả.”

Cô ấy nhảy xuống khỏi giường và nhìn thẳng vào mặt tôi. “Kể

cho anh ư?” Cô ấy hét lên. “Không, anh mới là người phải kể cho tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.