SÁT THỦ TOKYO - Trang 176

Anh có một người bạn, Jimmy Calhoun, nhưng ai cũng gọi cậu ta

là Jake Khùng. Nãy giờ cậu ta vẫn im lặng. Rồi cậu ta đột nhiên nói,
‘Mẹ kiếp. Khử chúng nghĩa là khử chúng.’ Cậu ta bắt đầu hò hét dân
làng bằng tiếng Việt. ‘Nằm xuống, tất cả nằm xuống! Num suyn!’ Và
những người dân làng lập cập tuân theo. Bọn anh cứ kinh ngạc đứng
nhìn, không hiểu cậu ta định làm gì. Jimmy không trì hoãn một giây,
cậu ta chỉ lùi lại, đặt khẩu súng trường lên vai, rồi ka-pop! ka-pop!
Cậu ta bắt đầu bắn họ. Kì quặc làm sao; không ai cố gắng bỏ chạy. Rồi
một người khác hét lên ‘Thằng Jake Khùng chết tiệt!’ và cũng đặt
súng lên vai. Điều tiếp theo mà anh biết là bọn anh đồng loạt nã đạn
vào những người đó, bắn họ như điên dại. Đạn hết, bọn anh lại nạp
thêm một báng đạn mới và tiếp tục bắn.”

Giọng tôi vẫn đều đều, đôi mắt nhìn chằm chằm về đằng trước,

nhớ lại. “Nếu anh có thể quay ngược thời gian, anh sẽ cố gắng ngăn
việc đó lại. Thật vậy. Anh sẽ không tham gia với họ. Và những kí ức
đó cứ nhùng nhằng đeo bám anh. Anh đã chạy trốn chúng trong hai
mươi lăm năm, nhưng cuối cùng, anh chỉ như đang cố gắng thoát khỏi
cái bóng của chính mình.”

Cô ấy không nói gì một lúc lâu, và tôi cho rằng cô ấy đang nghĩ,

Mình đã ngủ với một con quái vật.

“Giá mà anh không kể với em,” cô ấy nói, khẳng định những

nghi ngờ của tôi.

Tôi nhún vai, cảm thấy trống rỗng. “Có lẽ em nên biết thì tốt

hơn.”

Cô ấy lắc đầu. “Ý em không phải như vậy. Đó là một câu chuyện

đáng buồn. Thật buồn khi nghe những gì anh đã trải qua. Em chưa bao
giờ nghĩ chiến tranh lại quá... mang tính cá nhân như thế.”

“Ồ, nó mang tính cá nhân mà. Ở cả hai phía. Có những huân

chương đặc biệt dành cho binh lính NVA - binh lính của Quân đội Bắc
Việt Nam - nếu họ giết được một người Mỹ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.