khiến Holtzer trở thành một ngôi sao. Còn Yamaoto có một tên gián
điệp hai mang trong CIA.”
Holtzer, một kẻ hai mang, tôi nghĩ, cảm thấy kinh tởm. Đáng ra
mình phải biết từ lâu mới phải.
“Holtzer nói với tôi rằng CIA đang chiêu dụ Kawamura, rằng
Kawamura đang trên đường đi giao cái đĩa cho CIA khi ông ta chết.”
Anh ta nhún vai. “Kawamura đã lừa tôi. Có thể ông ta đã lừa cả
CIA. Không thể nói chắc được, và cũng không cần thiết.”
“Còn về Bulfinch,” tôi hỏi. “Làm thế nào Holtzer tóm được anh
ta?”
“Dĩ nhiên là bằng cách theo dõi anh ta cho đến khi cậu đưa cho
anh ta cái đĩa. Bulfinch là một mục tiêu dễ xơi, Rain ạ.” Tôi nghe thấy
một dấu hiệu chỉ trích nhẹ nhàng trong giọng điệu anh ta - trách tôi
rằng tôi thật là ngớ ngẩn khi đưa cái đĩa cho một dân thường.
Chúng tôi lại lặng lẽ bước trong một vài phút. Rồi anh ta nói,
“Rain này. Cậu đã làm gì ở Nhật trong thời gian qua vậy? Kể từ lần
cuối chúng ta gặp nhau.”
Với Tatsu, không nên nhầm lẫn cho rằng những điều anh ta nói
chỉ là một lời hỏi thăm xã giao. Một tiếng chuông cảnh báo nho nhỏ
rung lên đâu đó trong ý thức của tôi.
“Chẳng có gì mới mẻ,” tôi nói. “Vẫn là công việc tư vấn như
trước kia.”
“Việc đó là thế nào nhỉ?”
“Anh biết đấy. Giúp một vài công ty của Mỹ tìm cách nhập các
sản phẩm của họ vào Nhật Bản. Giải quyết các thủ tục rườm rà, tìm
các đối tác thích hợp, những việc kiểu đó.”
“Nghe có vẻ thú vị nhỉ. Các sản phẩm loại gì thế?”
Tatsu nên biết rằng vài câu hỏi đơn giản như vậy sẽ không lật tẩy
được câu chuyện làm bình phong của tôi. Công việc tư vấn, các khách