SÁT THỦ TOKYO - Trang 282

hàng, tất cả đều có thực, dù họ không phải là những doanh nghiệp
được lọt vào top 500 của tạp chí Fortune.

“Tại sao anh không ghé thăm trang web của tôi nhỉ?”
Tôi đề nghị. “Có một mục giới thiệu về các khách hàng của tôi

trên đó.”

Anh ta xua tay như thể nói “đừng ngớ ngẩn thế”. “Ý tôi là, cậu

vẫn đang làm gì ở Nhật Bản? Tại sao cậu vẫn còn ở đây?”

“Điều đó thì có gì quan trọng hả Tatsu?”
“Tôi không hiểu. Tôi muốn biết.”
Tôi có thể nói gì với anh ta đây? Tôi cần ở trong chiến tranh. Một

con cá mập không thể ngừng bơi, nếu không nó sẽ chết.

Nhưng còn hơn thế, tôi phải thừa nhận với chính mình như vậy.

Đôi khi tôi ghét phải sống ở đây. Ngay cả sau hai mươi lăm năm, tôi
vẫn là một kẻ ngoài cuộc, và tôi căm ghét điều đó. Không chỉ vì nghề
của tôi buộc tôi phải sống một cuộc đời trong bóng tối. Mà còn vì, bất
chấp ngoại hình và ngôn ngữ của một người bản địa, rốt cuộc trong tôi
vẫn là một nửa gaijin. Một giáo viên tàn nhẫn từng nói với tôi hồi tôi
còn nhỏ, “Em nhận được gì khi em trộn nước sạch với nước bẩn? Dĩ
nhiên là nước bẩn.” Phải mất thêm vài năm bị coi thường và hắt hủi
tôi mới nhận ra ý cô ấy là gì: tôi đã bị nhuốm một vết nhơ khôn tẩy mà
bóng tối có thể che giấu nhưng không bao giờ gột rửa được.

“Cậu đã ở đây hơn hai thập kỉ,” Tatsu nhẹ nhàng nói. “Có lẽ đã

đến lúc cậu nên về nhà.”

Anh ta biết, tôi nghĩ. Hay anh ta sắp biết. “Đó là nơi nào?” Tôi

hỏi.

Anh ta chậm rãi nói. “Có một nguy cơ là, nếu cậu ở lại, chúng ta

có thể nhận ra rằng chúng ta có những lợi ích đối lập nhau.”

“Vậy thì đừng nhận ra điều đó.”
Tôi lại thấy nụ cười buồn bã của anh ta. “Chúng ta có thể cố gắng

làm vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.