“Điều quan trọng là cha em là một người dũng cảm,” tôi nói,
giọng hơi khàn. “Vì vậy, dù ông ấy chết thế nào, cái chết của ông ấy
cũng không vô ích. Đó là lí do anh phải lấy lại cái đĩa. Anh phải hoàn
tất những gì cha em đã bắt đầu. Anh thật sự...” Tôi không biết mình
định nói gì. “Anh thật sự muốn làm điều đó. Anh cần làm điều đó.”
Những cảm xúc mâu thuẫn lướt qua trên mặt cô ấy như bóng của
những đám mây đang bay nhanh. “Em không muốn anh làm vậy,” cô
ấy nói. “Việc đó quá nguy hiểm.”
“Nó không nguy hiểm như em tưởng đâu. Bạn anh sẽ đảm bảo
rằng cảnh sát ở đó biết chuyện gì đang xảy ra, vì vậy sẽ không có ai
bắn anh cả.” Tôi hi vọng như vậy.
“Còn người của CIA? Anh không thể kiểm soát họ.”
Tôi nghĩ về điều đó. Có lẽ Tatsu đã tính toán rằng nếu tôi bị giết,
anh ta sẽ dùng nó làm một cái cớ để yêu cầu tất cả mọi người ra khỏi
xe, lục soát vũ khí, và tìm cái đĩa theo cách đó. Anh ta vốn là một
người thực tế.
“Sẽ không ai bắn anh đâu. Theo kế hoạch của anh, chúng sẽ
không biết chuyện gì đang xảy ra cho đến khi quá muộn.”
“Em tưởng rằng, trong chiến tranh, chẳng có gì diễn ra theo đúng
kế hoạch cả.”
Tôi cười. “Đúng vậy. Anh còn sống đến giờ này là nhờ giỏi ứng
biến mà.”
Tôi nhấp một ngụm sake. “Dù sao đi nữa, chúng ta gần như
không có lựa chọn,” tôi nói, tận hưởng cảm giác thứ chất lỏng nóng
bỏng đó lan tỏa trong bụng. “Yamaoto không biết rằng Holtzer đã có
cái đĩa, vì vậy hắn sẽ tiếp tục săn lùng em nếu chúng ta không lấy lại
nó. Và săn lùng cả anh nữa.”
Chúng tôi im lặng ăn uống trong vài phút. Rồi cô ấy nhìn tôi và
nói, “Điều anh nói có lí, nhưng vẫn thật khủng khiếp.” Giọng cô ấy
nghe thật chua xót.