Khi tôi quay lại Nhật Bản, thi thoảng chúng tôi lại gặp nhau,
nhưng tôi đã tự tách mình ra xa kể từ lúc dính dáng đến Miyamoto và
sau đó là Benny. Tôi đã không gặp Tatsu từ sau khi thay đổi ngoại
hình và chuyển sang hoạt động trong bóng tối.
Đó là một điều may, bởi vì qua các báo cáo mà tôi xâm nhập
được, tôi biết Tatsu có một giả thuyết ưa thích: LDP có một sát thủ ăn
lương. Vào cuối những năm tám mươi, Tatsu bắt đầu tin rằng quá
nhiều nhân chứng quan trọng trong những vụ án tham nhũng, quá
nhiều nhà cải tổ tài chính, quá nhiều người trẻ tuổi tham gia vận động
chống lại hiện trạng chính trị đang bị chết vì “những nguyên nhân tự
nhiên”. Theo đánh giá của anh ta, ở đây có một khuôn mẫu chung, và
anh ta mô tả sơ lược về hình bóng mờ ảo ở trung tâm của nó là một kẻ
có những kĩ năng rất giống của tôi.
Các đồng nghiệp của Tatsu nghĩ hình bóng anh ta trông thấy chỉ
là một bóng ma trong trí tưởng tượng của anh ta, và cái quyết tâm dai
dẳng điều tra một âm mưu tội ác mà những người khác quả quyết là
một ảo ảnh đã không đem lại điều gì giúp anh ta thăng tiến. Tuy nhiên,
sự ngoan cố ấy lại bảo vệ anh ta khỏi những thế lực mà anh ta muốn
đe dọa, bởi vì không kẻ nào mong làm tăng sức thuyết phục cho
những giả thuyết đó bằng cách gây ra cho anh ta một cái chết đột ngột
do những nguyên nhân tự nhiên. Trái lại: Tôi cho rằng nhiều kẻ thù
của Tatsu hi vọng anh ta sẽ sống một cuộc sống lâu dài và yên ổn. Tôi
cũng biết thái độ này sẽ thay đổi ngay lập tức nếu Tatsu đến quá gần
sự thật.
Cho đến nay thì chưa. Nhưng tôi chẳng lạ gì Tatsu. Ở Việt Nam,
anh ta đã hiểu những nguyên tắc cơ bản của công tác phản gián vào
thời điểm mà ngay cả những nhân vật chóp bu của CIA cũng không
thể lập một sơ đồ đơn giản về một đơn vị Việt Cộng tiêu biểu. Anh ta
đã phát triển các chiến lược hành động bất chấp cái phạm vi “chỉ nghe
và học hỏi” của mình. Anh ta đã từ chối cuộc sống nhàn hạ của một
tùy viên bình thường là viết các bản báo cáo từ trong biệt thự, thay vào