Giọng anh ta vẫn thản nhiên. “Mặc dù tôi biết cậu quan tâm đến
cô ấy, nhưng lúc tôi nói với cô ấy về cái chết của cậu, tôi không biết
chuyện gì đã xảy ra giữa hai người,” anh ta nói. “Từ phản ứng của cô
ấy, tôi mới nhận ra.”
Anh ta ngừng lại một lúc lâu, rồi nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt tỏ vẻ
cam chịu. “Tôi thực sự rất lấy làm tiếc với nỗi đau của cậu bây giờ.
Tuy nhiên, tôi tin chắc hơn bao giờ hết rằng tôi đã làm đúng khi nói
với cô ấy như vậy. Cậu đang rơi vào một tình cảnh nan giải. Tốt hơn là
cô ấy không biết gì về sự liên quan của cậu với cái chết của cha cô ấy.
Thử nghĩ xem sự thật đó sẽ tác động đến cô ấy thế nào sau những gì
đã xảy ra giữa hai người.”
Tôi thậm chí không ngạc nhiên khi Tatsu đã biết được mọi
chuyện. “Cô ấy không cần phải biết,” tôi nghe thấy mình nói.
“Trong chừng mực nào đó, tôi tin rằng cô ấy đã biết. Sự hiện diện
của cậu cuối cùng sẽ xác nhận cho những mối nghi ngờ của cô ấy. Trái
lại, bây giờ cô ấy chỉ lưu giữ những kí ức về cái chết anh hùng của cậu
khi đang hoàn thành những tâm nguyện cuối cùng của cha cô ấy.”
Tôi nhận ra, nhưng không hiểu sao không thể hiểu thấu, rằng
Midori đã trở thành một phần trong quá khứ của tôi. Giống như một
trò ảo thuật vậy. Vừa mới đây anh còn thấy nó; vậy mà trong nháy mắt
đã không thấy đâu cả. Lúc này nó vẫn đang hiện hữu; thoắt cái đã chỉ
còn là kí ức.
“Xin phép được nói thế này,” anh ta nói, “chuyện tình của cậu và
cô ấy mới chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Chẳng có
lí do gì để cho rằng nỗi đau khổ của cô ấy khi mất cậu sẽ kéo dài mãi.”
“Cảm ơn, Tatsu,” tôi cố gắng nói. “Đó là một điều an ủi.”
Anh ta gật đầu. Sẽ chẳng thích hợp chút nào nếu anh ta biểu lộ
những cảm xúc giằng xé của anh ta, và dù sao đi nữa anh ta vẫn sẽ làm
những điều anh ta phải làm. Giri và ninjo. Lí và tình. Ở Nhật, về đầu
luôn quan trọng hơn.