SÁT THỦ TOKYO - Trang 72

phụ nữ thông minh này sẽ hoài nghi những sự tình cờ, và nếu tôi bước
sau, cô ấy có thể sẽ ngờ rằng mình đã bị theo dõi.

“Vâng, tôi nhớ,” cuối cùng cô ấy nói. “Anh là người nghĩ rằng

nhạc jazz giống như tình dục.” Trước khi tôi có thể nghĩ ra một câu
đáp thích hợp, cô ấy tiếp tục, “Anh không cần phải nói như thế, anh
biết đấy. Anh có thể cố gắng khoan dung hơn.”

Lần đầu tiên, tôi có cơ hội nhìn thấy thân hình cô ấy. Cô ấy mảnh

mai và có tay chân dài, có lẽ được di truyền từ cha cô ấy, người có
chiều cao nổi trội khiến tôi dễ dàng theo dõi trên phố Dogenzaka. Đôi
vai cô ây rộng và hòa hợp với cái cổ dài duyên dáng. Khuôn ngực nhỏ,
và, tôi khó lòng ngăn mình không để ý, cân đối bên dưới cái áo len.
Làn da trên vùng ngực để lộ của cô ấy đẹp tuyệt: mịn màng và trắng
ngần, được đóng khung trong thứ màu đen đối lập của cái áo cổ chữ V.

Tôi nhìn vào đôi mắt đen của cô ấy, và cảm thấy thôi thúc đấu

khẩu thường lệ đã tiêu tan đâu mất. “Cô nói đúng, tôi nói. “Tôi xin
lỗi.”

Cô ấy chớp mắt và lắc đầu. “Anh có thích buổi biểu diễn không?”
“Rất thích. Tôi có đĩa CD của cô, và đã nuôi ý định đi nghe cô và

nhóm tam tấu của cô từ lâu rồi. Nhưng tôi phải đi đi lại lại nhiều quá,
và mãi đến bây giờ mới có cơ hội đầu tiên.”

“Anh đi những đâu vậy?”
“Chủ yếu là Mỹ và châu Âu. Tôi là một nhà tư vấn,” tôi nói với

giọng điệu ám chỉ rằng công việc sẽ là một chủ đề nhàm chán với tôi.
“Chẳng hề thú vị như một nghệ sĩ dương cầm chơi nhạc jazz.”

Cô ấy mỉm cười. “Anh nghĩ làm nghệ sĩ dương cầm chơi nhạc

jazz là thú vị ư?”

Cô ấy có thói quen lặp lại điều cuối cùng người khác vừa nói như

một nhà thẩm vấn, khuyến khích họ chia sẻ thêm. Điều này không có
tác dụng với tôi. “Chà, để tôi nói rõ hơn nhé,” tôi nói. “Tôi không nhớ
có ai từng gợi ý với tôi rằng công việc tư vấn giống với tình dục cả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.