SÁT THỦ TOKYO - Trang 80

“Thuộc bộ nào?”
“Trong phần lớn sự nghiệp, ông ấy thuộc Kenketsusho.” Bộ Xây

dựng.

Chúng tôi đang có vài bước tiến triển. Tôi nhận ra sự lợi dụng

này đang khiến tôi khó chịu. Kết thúc trò phỏng vấn này thôi, tôi nghĩ.
Rồi biến đi thật lẹ. Cô ấy làm mày bị phân tán tư tưởng; thật là nguy
hiểm.

“Xây dựng hẳn là một lĩnh vực ngột ngạt đối với một người mê

nhạc jazz,” tôi nói.

“Thi thoảng nó cũng khiến ông ấy không thoải mái,” cô ấy thừa

nhận, và đột nhiên tôi cảm nhận được sự thận trọng của cô ấy. Tư thế
cô ấy không thay đổi, vẻ mặt vẫn vậy, nhưng không hiểu sao tôi biết
cô ấy đã định nói nhiều hơn nhưng rồi lại thôi. Nếu tôi có động đến
một vấn đề nhạy cảm, thì cô ấy cũng không để lộ cho tôi biết. Cô ấy
không mong tôi nhận ra điều đó.

Tôi gật đầu, hi vọng nó mang tính an ủi. “Tôi có biết đôi chút về

việc không thoải mái trong môi trường của mình. Ít nhất con gái của
cha cô không có những vấn đề như thế - biểu diễn ở Alfie là việc rất
có ý nghĩa với một nghệ sĩ dương cầm chơi nhạc jazz.”

Tôi cảm thấy sự căng thẳng kéo dài thêm một giây, rồi cô ấy khẽ

cười như thể đã quyết định buông bỏ điều gì đó. Tôi không chắc mình
đã chạm phải vấn đề gì và sẽ suy nghĩ về nó sau.

“Chà, bốn năm ở New York,” tôi nói. “Quả là một thời gian dài.

Cô hẳn phải có một cách nhìn rất khác khi cô quay về.”

“Đúng vậy. Người từ nước ngoài trở về không còn là người đã rời

đi ban đầu.”

“Ý cô là gì?”
“Quan điểm của anh thay đổi. Anh không còn coi mọi điều là

chuyện đương nhiên như trước đây nữa. Chẳng hạn, ở New York, tôi
nhận thấy khi một chiếc tắc xi tạt đầu một chiếc tắc xi khác, người tài
xế bị tạt đầu sẽ luôn quát tháo người tài xế kia và làm thế này” - cô ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.