SÁT THỦ TOKYO - Trang 92

Y ngừng lại. “Anh chủ yếu mang những nét đặc trưng của người

Nhật, nếu tôi có thể nói vậy. Tôi nghĩ mình đã phát hiện thấy một chút
dấu vết Tây phương, và muốn thỏa mãn bản thân. Tôi thường rất nhạy
cảm với những vấn đề như thế này. Nếu tôi nhầm, anh chỉ đơn giản sẽ
không hiểu tôi, vậy thôi.”

Trinh sát bằng hỏa lực, tôi nghĩ. Anh thử bắn vào rặng cây; nếu

có người bắn trả, anh sẽ biết là họ ở đó. “Anh có thấy thỏa mãn
không?” Tôi hỏi, tỉnh táo kiềm chế sự bực bội.

Trong một thoáng, tôi nghĩ trông y có vẻ khó chịu một cách kì

cục. Rồi y nói, “Anh có phiền không nếu tôi nói thẳng?”

“Nãy giờ anh còn chưa nói thẳng sao?”
Y cười. “Anh là người Nhật, nhưng cũng là người Mỹ, đúng

không?”

Tôi cẩn thận giữ vẻ mặt bình thản.
“Tuy nhiên, tôi nghĩ anh có thể hiểu tôi. Tôi biết người Mỹ

ngưỡng mộ sự thẳng thắn. Đó là một trong những đặc điểm khó chịu
của họ, và càng khó chịu hơn nữa khi họ luôn lấy làm tự hào vì điều
đó. Và nét tính cách khó chịu ấy hiện đang tiêm nhiễm sang cả tôi!
Anh có thấy mối đe dọa của nước Mỹ đối với nước Nhật không?”

Tôi nhìn y, tự hỏi phải chăng y là một kẻ hữu khuynh lập dị. Thi

thoảng anh vẫn chạm trán những người như vậy - họ tuyên bố là ghét
cay ghét đắng nước Mỹ nhưng không thể cưỡng lại sức mê hoặc của
nó. “Người Mỹ đang... gây ra quá nhiều những cuộc đối thoại thẳng
thắn ư?” Tôi hỏi.

“Tôi biết anh đang bông đùa, nhưng trong chừng mực nào đó, thì

đúng là như vậy. Người Mỹ là những nhà truyền giáo, như những tín
đồ Cơ Đốc đến Kyushu để cải đạo chúng tôi năm trăm năm trước. Chỉ
có điều, bây giờ họ không chỉ truyền bá đạo Cơ Đốc, mà còn cả Lối
sống Mỹ, đó mới thực là thứ tôn giáo thiêng liêng chính thức của nước
Mỹ. Sự thẳng thắn chỉ là một khía cạnh tương đối nhỏ của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.