SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 161

- Nầy, tôi có ra lệnh gì đâu. Tôi chỉ muốn được ngủ ít nhất là đến 8 giờ.

Mà cho dù có phải thức dậy sớm hơn thì cũng muốn tự mình thức dậy tự
nhiên thôi, chứ không muốn bị đánh thức như kiểu súng lệnh chạy đua
giành bánh ấy. Chỉ có thế thôi. Cậu hiểu cho tôi không?

- Chừng ấy thì hiểu chứ.

- Vậy, cậu nghĩ thế nào?

- Thế thì, cậu cũng dậy tập thể dục theo đài với tớ là tốt nhất chứ gì.

Tôi chán nản, ngủ lại. Và hắn sau đó vẫn tiếp tục thể dục theo đài, ngày

nào như ngày nấy.

Tôi kể chuyện bạn cùng phòng và cách tập thể dục theo đài của nó cho

em nghe, em cười khúc khích. Không định kể chuyện cười, mà rồi kết cuộc
tôi cũng cười theo. Đã lâu lắm tôi mới được thấy lại nét em cười, dù chỉ
trong giây phút rồi tan biến đi mất.

Tôi và em rời tàu điện ở ga Yotsuya, bước đi trên con đê ven đường rầy

tàu điện, về hướng Ichigaya. Một buổi chiều Chủ Nhật của tháng Năm. Cơn
mưa buổi sáng đã dứt đâu khoảng trưa, những đám mây màu tro u ám, trĩu
thấp nặng nề, đã bị luồng gió Nam thổi bay đi mất. Đám lá anh đào màu
xanh đậm đà theo gió xao động lấp lánh. Ánh nắng đã bắt đầu có mùi
hương tinh khôi của những ngày đầu mùa hạ. Những người đi ngược chiều
phần nhiều đã cởi áo khoác, áo len, vắt lên vai. Sân quần vợt có những
thanh niên chỉ mặc quần đùi ngắn, quơ những chiếc vợt vành kim loại lấp
lánh phản chiếu mặt trời chiều.

Chỉ có hai bà phước đang ngồi cạnh nhau trên băng ghế là còn mặc áo

chùng mùa đông màu đen phủ kín. Vậy mà cả hai như đang vui say câu
chuyện, đến tưởng chừng mùa hạ vẫn còn ở nơi nào xa lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.