SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 163

Đã nửa năm rồi tôi không gặp em. Trong vòng nửa năm ấy, em đã gầy đi

trông thấy. Đôi má phính đặc trưng ngày nào đã biến đâu mất, chiếc cổ tròn
cũng đã thon nhỏ hơn. Thế nhưng em hoàn toàn không có vẻ xương xẩu gì
cả. Tôi lại thấy em xinh đẹp hơn bao giờ. Định nói với em điều ấy, nhưng
rồi chẳng biết nói như thế nào, đành thôi.

Hai đứa đến Yotsuya nầy cũng chẳng phải vì có mục đích gì, chỉ tình cờ

gặp nhau trong tàu điện trên tuyến đường trung ương. Cả tôi lẫn em đều
không có dự định gì. Em bảo xuống xe đi, tôi cũng nghe theo. Xuống rồi
mới biết là ga Yotsuya. Còn lại hai người mà thật cũng chẳng có chuyện gì
để nói. Tôi không hiểu em bảo tôi cùng xuống ga nầy vì lý do gì. Ngay từ
đầu, đã không có chuyện gì cần nói với nhau.

Rời ga xong, em chẳng nói gì, xăm xăm bước đi. Tôi cũng bước như

đuổi theo em. Giữa em và tôi vẫn có khoảng cách chừng một thước. Tôi
bước đi vừa nhìn lưng em. Rồi thỉnh thoảng em ngoái đầu lại nói, và tôi có
lúc trả lời được, có lúc không biết trả lời sao. Cũng có lúc em nói gì tôi
không nghe rõ. Nhưng em có vẻ không để ý gì đến điều ấy. Nói điều muốn
nói xong, em quay đầu lại phía trước mà tiếp tục bước tới.

Hai đứa rẽ phải ở khoảng Iidabashi, rời khỏi hào, vượt qua ngã tư

Jimbocho, leo dốc Ochanomizu, xuyên qua khu Hongo. Rồi đi dọc theo
đường tàu điện lộ thiên, đến tận Komagome. Khoảng cách khá xa. Đến
Komagome thì trời đã tắt nắng.

- Đây là đâu anh?

- Komagome đấy. - Tôi đáp - Đi một vòng xa quá.

- Đến đây làm gì thế?

- Em dẫn đi cơ mà. Anh chỉ đi theo đấy thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.