SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 172

- May là vé mời không tốn tiền, nên không sao cả nhỉ. - Nó nói!

Tháng Hai có vài lần tuyết rơi. Khoảng cuối tháng Hai, vì một chuyện

chẳng đáng gì, tôi gây gổ và đánh một sinh viên lớp trên ở cùng dãy trong
cư xá, tống đầu vào tường xi-măng. Rất may, không bị thương tích gì cả.
Tôi bị gọi lên phòng trưởng cư xá nhận cảnh cáo. Do thế mà thấy bực bội
trong đời sống cư xá.

Rồi tôi lên năm thứ hai, 19 tuổi. Tôi rớt vài đơn vị, thành tích hầu như

toàn C với D, chỉ một ít đơn vị được B. Còn em thì lên năm thứ hai không
rớt một đơn vị nào. Thế mà đã một vòng bốn mùa qua rồi.

Đến tháng Sáu thì em 20 tuổi. Tôi có cảm giác là lạ: em mà 20 tuổi rồi

sao. Thấy như cả tôi lẫn em đều thật sự chỉ qua lại ở tuổi 18 và 19. Hết 18
đến 19, hết 19 đến 18. Như thế thì còn hiểu được. Nhưng mà em 20 tuổi
thật rồi. Và tôi cũng sắp 20 mùa đông tới. Chỉ có người đã chết mới ở mãi
tuổi 17 thôi.

Sinh nhật em, trời mưa. Tôi mua bánh ngọt ở Shinjuku, leo tàu điện đến

nhà trọ của em. Tàu điện đông người mà lại chao đảo nữa, vì thế, chiều tối
khi tôi lê được đến nhà em trọ thì chiếc bánh đã nát như di tích cổ thành La
Mã. Dù sao, vẫn cứ dựng lên bánh 20 cây đèn cầy, châm diêm đốt. Màn cửa
sổ đóng lại, tắt đèn trần đi thì cũng khá có không khí sinh nhật. Em mở một
chai rượu vang. Hai đứa ăn bánh, và một bữa ăn tối nhẹ.

- Hai mươi tuổi! Nghe có vẻ ngớ ngẩn thế nào ấy. - Em nói.

Ăn xong, hai đứa cùng thu dọn chén đĩa rồi ngồi xuống sàn uống nốt

chai rượu vang. Tôi xong một cốc thì em đã uống hết hai cốc.

Điều lạ là hôm ấy, em nói rất nhiều. Chuyện thời con nít, chuyện trường

học, chuyện gia đình, chuyện nào cũng dài dòng. Không chỉ dài dòng mà
chuyện nào cũng rành mạch, tỉ mỉ. Chuyện nầy đang kể nửa chừng thì bắt
qua chuyện kia như một phần của chuyện đang kể, rồi chuyện kia lại bắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.