SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 176

như thế nào cho phải. Ngay cả thư nầy, em cũng đã viết đi viết lại 10 lần rồi
đấy. Suốt một năm nay, anh đã vì em mà ở bên em, lòng em biết ơn anh
không lời nào diễn tả nổi. Xin anh tin em, dù chỉ một điều đó. Những gì
khác thì em không dám nói. Những đĩa nhạc anh cho, em sẽ thương quý
mãi mãi.

Em nghĩ một ngày nào đó, ở một nơi nào đó trên thế giới bấp bênh nầy,

nếu mà em lại gặp được anh thì lúc ấy, có lẽ em sẽ tỏ bày rõ ràng được với
anh rất nhiều điều.

Tạm biệt anh."

Tôi đã đọc đi đọc lại thư em vài trăm lần. Mỗi lần đọc là mỗi lần buồn

bã không chịu nổi. Không khác gì nỗi buồn không có chỗ thoát mỗi lần em
đăm đắm nhìn sâu vào mắt tôi, ngày trước. Tâm trạng ấy, tôi không ném vứt
đi đâu được mà cũng không nhốt kín vào đâu được. Như gió, không có hình
dung, không có trọng lượng. Bao nó ra ngoài thân mình cũng chẳng được.
Phong cảnh ngoài đời qua đi chầm chậm trước mắt tôi. Tiếng người nói như
không đến được tai tôi.

Vẫn như trước, cứ đến tối Thứ Bảy là tôi lại ngồi trên ghế ở hành lang

hàng giờ. Không hy vọng gì có điện thoại của em, nhưng mà tôi không biết
làm gì khác hơn. Tôi thường vặn máy truyền hình lên, giả vờ theo dõi
chương trình truyền trực tiếp các trận bóng chày. Tôi ngồi đấy, nhìn đăm
đăm vào khoảng không gian thăm thẳm giữa tôi và cái máy truyền hình.
Mắt tôi chia khoảng không gian ấy ra làm hai, rồi lại chia làm hai, làm hai,
làm hai... cho đến khi chỉ còn là không gian nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay
tôi. Đến 10 giờ đêm, tôi tắt máy truyền hình, về phòng, ngủ.

Cuối tháng ấy, bạn cùng phòng cho tôi con đom đóm trong một lọ đựng

cà-phê. Trong lọ chỉ có con đom đóm với một ít lá cỏ và nước. Trên nắp lọ
có đục sẵn vài lỗ nhỏ cho không khí vào. Chung quanh vẫn còn sáng nên
chỉ thấy như là một con sâu màu đen bên bờ nước, nhìn kỹ mới nhận ra là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.