SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 182

cảnh thật là kỳ dị. Có lần tôi nghe nói rằng ngày xưa Adolf Eichmann đã bị
lôi ra pháp đình Israel và bị tuyên phạt nhốt trong ngục tối rồi rút không khí
từ từ ra khỏi phòng ngục. Kiểu ấy rồi chết như thế nào thì tôi không hiểu rõ,
tôi chỉ chợt nhớ đến chuyện ấy trong tâm cảnh kỳ dị này thôi.

- "Có vẻ em có tài thật đấy chứ". Tôi nói.

- "Ối, chuyện đơn giản ấy mà, có là tài năng gì đâu. Cốt là đừng cố tin

rằng quả quít có ở đấy, mà chỉ cần quên đi rằng quả quít không có ở đấy, là
được. Chỉ có thế thôi".

- "Nghe cứ như là công án Thiền ấy nhỉ".

Tôi chịu nàng từ chuyện ấy.

Tôi và nàng cũng không gặp nhau thường lắm đâu. Chỉ độ mỗi tháng

một lần, nhiều lắm là hai lần. Đi ăn xong là đến quán rượu, quán Jazz, hay
tản bộ ban đêm với nhau.

Một mình với nàng, tôi có được cảm giác vô cùng thanh thản. Quên

bẵng đi được những công việc không muốn làm, những rối rắm nhàm chán
không giải quyết được, những chuyện bâng quơ về những nhân vật vớ vẩn
cố thủ những tư tưởng không đâu. Nàng như có năng lực giúp tôi quên. Hầu
hết những lời nàng nói không hoàn toàn trăm phần trăm là có ý nghĩa,
nhưng lắng nghe nàng nói, tôi cảm thấy mơ hồ mà thư thái như đang ngắm
những đám mây lững lờ xa tắp.

Tôi cũng đã nói với nàng rất nhiều, nhưng chẳng nói chuyện gì đáng nói

cả. Thật thế. Chẳng có chuyện gì đáng nói cả.

Mùa xuân năm trước, thân phụ nàng chết vì bệnh tim, để lại cho nàng

một số tiền mặt khá lớn. Ít nhất thì chính nàng đã cho biết như thế. Nàng
bảo muốn sang Bắc Phi một ít lâu với số tiền ấy. Lý do tại sao nàng chọn
Bắc Phi thì không rõ mấy, nhưng vừa đúng lúc tôi có quen một cô đang làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.