Nàng đặt mẩu bánh mì xuống đĩa, chẳng nói gì, chỉ trừng mắt nhìn tôi.
Tôi chịu thua, bắt đầu ăn món sò chiên khoai tán. Sò có vị của sinh vật thời
thượng cổ. Ăn món sò ấy, như phép lạ, tôi biến dần thành loài khủng long
có cánh, trong chớp mắt, đã bay qua cánh rừng nguyên sinh, lạnh lùng nhìn
xuống mặt đất hoang tàn thê lương.
Trên mặt đất ấy, ông giáo trung niên dạy đàn piano, có vẻ hiền lành,
đang kể chuyện cô dâu hồi còn học tiểu học. Cô đã là cô bé con có gì không
hiểu thì hỏi cho đến khi hiểu rõ mới thôi, vì thế mà tiến chậm hơn các trẻ
con khác. Nhưng cuối cùng lại đàn piano có hồn hơn ai hết.
- "Hừm". Tôi nghĩ thầm.
- "Có thể anh nghĩ cô ấy là người nhàm chán ...". Nàng nói. "Nhưng thật
ra, cô ấy đáng nể trọng lắm đấy".
- "Hừm".
Nàng ngừng tay, chiếc thìa còn lơ lửng trên không, nhìn tôi đăm đăm.
- "Thật đấy chứ. Mặc dù có thể anh không tin".
- "Tin chứ". Tôi nói. "Anh mà ngủ được một giấc đã đời, lúc thức dậy lại
càng tin hơn nữa".
- "Đúng là có nhàm một tí thật. Nhưng nhàm chán có phải là tội nặng
đâu. Phải thế không?"
Tôi lắc đầu. "Đâu phải là tội gì".
- "So với người như anh cứ nhìn đời với con mắt khinh bạc như thế, thì
vẫn còn hơn nhiều, phải không nào?"
- "Anh có nhìn đời với con mắt khinh bạc gì đâu". Tôi cãi. "Đúng lúc
đang thiếu ngủ lại đùng đùng bị lôi theo cho đủ số vào tiệc cưới của cô nào