SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 23

chả quen biết. Chỉ lấy lý do duy nhất là bạn của em. Từ hồi nào đến giờ,
anh đâu có thích đi ăn cưới. Hoàn toàn không thích tí nào cả. Gì mà cả trăm
người xúm lại ăn thứ sò dở ẹc".

Nàng im lìm chẳng nói một lời, lẳng lặng đặt chiếc thìa lên đĩa, lấy khăn

ăn trắng trên đùi lên chậm vào khoé miệng. Có ai đấy bắt đầu hát, nhiều ánh
chớp máy hình loáng lên.

- "Anh chỉ buồn ngủ thôi mà". Tôi buông thõng. Cảm giác bị bỏ rơi trên

một phố lạ mà lại không có hành lý. Trước mặt tôi đang khoanh tay lại, là
đĩa thịt bò bíp-tếch, trên đó lại thấy có khối hơi trắng nổi lên lơ lửng. Khối
hơi trắng ấy lại gạ gẫm tôi : "Giả thử ngay đây có tấm chăn trải giường màu
trắng. Vừa mới lấy từ tiệm giặt ủi về, còn thẳng cứng vì hồ. Hiểu chứ? Cứ
chui tọt vào đấy là xong. Có chút cảm giác lành lạnh lúc đầu, nhưng ấm cả
người lên ngay ấy. Và có cả mùi nắng nữa chứ".

Nàng áp nhẹ bàn tay nhỏ nhắn lên lưng bàn tay tôi, thoang thoảng chút

hương dầu thơm. Tóc sợi nhỏ, mềm, thẳng của nàng mơn trớn má tôi. Tôi
giật mình, mở mắt dậy.

- "Còn tí xíu nữa là xong, anh gắng nhịn. Em van anh". Nàng thầm thì

vào tai tôi. Nàng khéo mặc chiếc áo đầm bằng lụa trắng, khuôn ngực nổi bật
lên.

Tôi cầm lấy dao và nĩa, cắt miếng thịt như người ta vạch đường bằng

thước thợ. Các bàn tiệc đều náo nhiệt, mọi người nói chuyện ào ào, tiếng
dao nĩa chen lẫn. Cảm giác đang đi lẩn vào đám đông trong ga tàu điện hầm
vào giờ cao điểm.

- "Nói thật chứ, lần nào đi ăn cưới, anh cũng buồn ngủ cả". Tôi thú tội.

"Trăm lần như một".

- "Vừa thôi chứ".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.