SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 228

Anh em nhà tôi sống với nhau bắt đầu từ mùa xuân 5 năm trước. Lúc ấy

tôi 22 tuổi, em tôi 18, tức là năm tôi vừa xong đại học bắt đầu đi làm, và em
tôi vừa xong trung học, bắt đầu vào đại học. Bố mẹ tôi bảo là nếu nó chịu ở
với tôi thì cho nó lên Tokyo học đại học. Nó bảo thế cũng được. Tôi cũng
nói được thôi. Bố mẹ tôi thuê cho hai anh em một căn chung cư rộng có hai
phòng riêng biệt, tôi chỉ phải trả một nửa tiền thuê nhà.

Như đã nói, anh em tôi rất thân nhau, nên tôi không phiền hà gì chuyện

sống chung với em tôi. Tôi làm việc trong bộ môn quảng cáo cho một hãng
chế máy móc điện nên buổi sáng đi làm tương đối trễ, và buổi tối về nhà trễ.
Em tôi thì sáng đi học sớm, khoảng chiều là về đến nhà rồi. Thế nên, phần
nhiều, lúc tôi ngủ dậy thì em đã ra khỏi nhà, và khi tôi về nhà thì cô ấy đã đi
ngủ rồi. Thêm vào đấy, thông thường thứ bảy, chủ nhật thì tôi hẹn hò với
bạn gái, nên suốt tuần chuyện trò ra hồn với em tôi chỉ một hai lần. Nhưng
kết cuộc, như thế lại tốt cho cả hai. Nhờ thế mà anh em khỏi có thì giờ cãi
cọ nhau, và khỏi xía miệng vào đời tư của nhau. Có lẽ cô ấy cũng có chuyện
này chuyện kia, nhưng tôi nhất thiết không đả động gì đến chuyện riêng của
em tôi. Con gái lớn, trên 18 tuổi rồi, có ngủ với ai đi nữa, cũng chẳng là
chuyện tôi quan tâm.

Dù vậy, cũng đã có một lần tôi nắm tay an ủi em tôi suốt từ 1 giờ đến 3

giờ khuya. Lần ấy, tôi đi làm về thấy em đang ngồi khóc ở bàn ăn trong
bếp. Tôi đoán là đang ngồi khóc ở bàn ăn trong bếp như thế chắc là muốn
tôi làm gì đấy cho em, chứ nếu không muốn tôi dính dáng gì đến thì đã ngồi
khóc trên giường trong phòng riêng rồi. Dù hiển nhiên là người hẹp hòi chỉ
biết có mình đi nữa, chừng ấy thì tôi cũng hiểu được chứ.

Nghĩ thế nên tôi ngồi xuống cạnh em, và nắm chặt bàn tay em. Nắm tay

em gái như thế thì cũng đã lâu lắm tôi không làm, từ đâu hồi tiểu học còn
đuổi bắt chuồn chuồn với nhau. Tôi cảm thấy bàn tay em tôi, thì cũng tất
nhiên thôi, có vẻ lớn hơn hồi trước rất nhiều. Kết cuộc em chẳng nói chẳng
rằng, cứ ngồi thế mà khóc suốt 2 tiếng đồng hồ. Tôi thấy đáng nể là đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.