SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 230

Dịp nghỉ hè đầu tiên từ ngày vào làm cho công ty đại lý du lịch, em tôi

cùng với một cô bạn đi du lịch, tất nhiên là được giảm giá, vùng bờ biển
phía tây nước Mỹ, và quen thân với một anh chàng cùng đi trong đoàn du
lịch ấy, nghe đâu trên cô một tuổi, làm kỹ sư máy tính. Rồi sau khi trở về
Nhật, tiếp tục hò hẹn với anh ta. Chuyện thường xảy ra đấy, tuy với tôi thì
khó. Đại loại du lịch theo đoàn như thế thì tôi rất ghét, và không thích gì
chuyện qua đấy mà quen thân với người nào.

Tuy nhiên, từ ngày quen thân với anh chàng kỹ sư máy tính ấy, em tôi có

vẻ vui tươi hơn trước nhiều. Dần dần công việc trong nhà cũng thu xếp gọn
gàng, mà quần áo cũng chăm sóc cẩn thận. Lúc trước, cô là mẫu người đi
đâu cũng chỉ mặc áo sơ-mi đi làm, quần bò bạc màu, mang giày thể thao.
Từ ngày bắt đầu chú tâm vào việc phục sức thì ngăn để giày trước phòng
đầy ắp giày dép của cô, và trong nhà thì tràn ngập những móc treo bằng
thép của tiệm giặt ủi. Cô siêng giặt, ủi quần áo hơn, chứ lúc trước thì phòng
tắm đầy những áo quần chưa giặt chồng chất lên nhau như đồi kiến xây
trong rừng Amazon. Lại siêng nấu nướng, siêng lau quét nhà cửa, không
như lúc trước nữa. Tôi lờ mờ thấy rằng đấy là những triệu chứng nguy
hiểm. Các cô mà bắt đầu biểu lộ những triệu chứng như thế thì đàn ông chỉ
còn cách chạy trốn cho nhanh, không thì phải làm đám cưới thôi.

Rồi em tôi đưa ảnh của anh chàng kỹ sư máy tính ấy cho tôi xem. Cô

cho tôi xem ảnh bạn trai như thế là lần đầu tiên. Lại một triệu chứng nguy
hiểm nữa.

Có 2 bức ảnh, một chụp ở bến cá Fisherman's Wharf của San Francisco,

em tôi và anh chàng kỹ sư máy tính đang sóng đôi cười toe toét trước một
thân cá tuna lớn.

"Con cá tuna trông oai quá chứ". Tôi nói.

"Đừng đùa có được không". Em tôi nói. "Chuyện nghiêm trang đấy".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.