SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 231

"Thế cô muốn anh nói gì đây?"

"Anh khỏi phải nói gì cả. Đấy, anh ấy đấy".

Tôi cầm bức ảnh lên tay một lần nữa, ngắm gương mặt chàng trai. Nếu

trên đời này có mẫu gương mặt nào tôi chỉ nhìn qua là có phản cảm, thì đấy
là mẫu gương mặt này. Thêm vào đấy, trông anh chàng này toát ra vẻ gì
giống hệt như tên đàn anh mà tôi ghét nhất trong nhóm sinh hoạt hồi trung
học. Một tên mặt mày không tệ, nhưng óc rỗng mà lại hay thúc ép người
khác làm việc này việc nọ. Lại nữa, có trí nhớ tốt như trí nhớ của loài voi,
cả chuyện nhỏ nhặt cũng ghi nhớ kỹ. Đúng là lấy trí nhớ ấy để bù lại đầu óc
ngu tối!

"Thế đã làm ăn với nhau mấy lần rồi đấy?". Tôi hỏi.

"Anh nói quái quỷ gì thế?". Cô nói. Vậy chứ cũng đỏ mặt lên. "Anh

đừng có lấy mình làm thước đo thiên hạ chứ. Đâu phải người nào cũng như
anh".

Bức ảnh thứ hai chụp sau khi về lại Nhật, và chỉ có một mình anh chàng

ấy thôi. Mặc áo da nhiều mảnh nối lại với nhau, người tựa vào một chiếc xe
gắn máy loại lớn, trên ghế có nón an toàn. Cũng cùng một gương mặt như
trong bức ảnh chụp ở San Francisco. Hẳn là anh chàng không còn vẻ mặt
nào khác cả.

"Anh ấy mê xe gắn máy lắm". Em tôi nói.

"Nhìn là biết ngay". Tôi nói. "Người không mê xe gắn máy có ai chịu

mặc áo da nhiều mảnh ghép lại thế đâu".

Có lẽ cũng vì là người có tính hẹp hòi, tôi không làm sao ưa được những

tay mê xe gắn máy. Bộ điệu của họ ngang tàng khoe khoang quá trớn.
Nhưng tôi không nói gì với em tôi về điều ấy. Tôi im lặng trả lại bức ảnh
cho em tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.