SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 249

"Thế không phải cô ấy sống chung được với anh suốt từ ấy đến nay

sao?". Cậu ta chỉ em tôi và hỏi.

"À, chỉ vì cô ấy là em ruột tôi". Tôi đáp.

"Anh tha hồ muốn làm gì thì làm, em nhất thiết không đả động gì đến,

nên mới sống chung được đấy". Em tôi nói. "Nhưng mà, đời sống thật sự
không thể là như thế được. Đời sống người lớn thật sự thì người ta thẳng
thắn mà nói với nhau. Dĩ nhiên là 5 năm trời sống chung với anh thì cũng
có phần vui thích đấy. Tự do, sao cũng xong. Thế nhưng dạo này dần dần
em nghĩ, như thế không phải là đời sống thật sự. Nói thế nào nhỉ? Em
không cảm thấy được thực chất của đời sống. Anh như hoàn toàn chỉ nghĩ
đến anh thôi. Dù em có định nói chuyện đàng hoàng, cũng bị anh lái sang
chuyện đùa bỡn".

"Chỉ vì anh nhút nhát đấy thôi". Tôi nói.

"Ngạo mạn đấy chứ". Em tôi nói.

"Nhút nhát mà ngạo mạn đấy thôi". Tôi vừa rót rượu vang vào ly vừa

giải thích cho Watanabe Noboru. "Như lái xe một cách nhút nhát, có lúc lại
ngạo mạn đấy mà".

"Em nghĩ có thể hiểu được điều ấy". Watanabe Noboru gật đầu. "Nhưng

mà, sau khi tụi em kết hôn, chỉ còn một mình, hẳn là anh dần dần sẽ muốn
cưới vợ hơn chứ?"

"Có lẽ thế". Tôi nói.

"Thật không đấy?". Em tôi hỏi. "Nếu quả thật anh muốn thế thì em sẵn

sàng giới thiệu cho anh một cô bạn em rất là được người ..."

"Đến lúc ấy hẵng hay". Tôi nói. "Bây giờ thì vẫn còn nguy hiểm quá".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.