SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 252

đưa cô ta về nhà trọ của cô, và tất nhiên là đã ngủ với cô. Như khách đến thì
mời ngồi và đãi trà vậy.

"Tắt đèn đi". Cô nói.

Tôi tắt đèn. Từ cửa sổ nhìn thấy tháp quảng cáo to tướng của hãng

Nikon. Từ phòng bên vẳng sang tiếng TV truyền hình bóng chày chuyên
nghiệp nghe thật ồn. Tối thui, mà lại say nữa, nên làm gì thì chính mình
cũng chẳng biết nữa. Chẳng gọi là tình dục gì được. Chỉ là động đậy củ
giống và phóng xuất tinh dịch, thế thôi. Một chuỗi hành vi giản lược hoá
đến cực kỳ ấy vừa xong, thì cô gái đã ngủ say ngay, như chỉ chờ được như
thế. Tôi cũng chẳng buồn lau rửa, cứ thế sờ soạng tìm quần áo mặc vào.
Trong tăm tối, tìm cho ra áo polo và quần lót, quần dài lẫn lộn vào đống áo
quần của cô ấy, quả là vất vả.

Ra đến bên ngoài, cơn say như một chuyến tàu lửa chở hàng đêm, đã

chạy xuyên suốt thân người tôi thật kịch liệt. Cảm giác tơi bời. Như anh
chàng người thiếc trong phim "The Wizard of Oz - Phù thủy xứ Oz" thiếu
dầu nhớt. Uống một lon nước ngọt từ máy bán hàng tự động, nhưng vừa
uống cạn lon, là nôn thốc mọi thứ trong dạ dày ra. Những bã bíp-tếch, cá
hồi xông khói, rau xà lách, cà chua...

Thật chán. Uống rượu vào rồi nôn cả ra thế này thì mấy năm rồi mới có

lại nhỉ? Không biết dạo này mình làm cái trò gì mà bết thế này? Cũng
chừng ấy chuyện làm đi làm lại, mà càng làm, càng tệ hại thêm ra. Rồi,
chẳng mạch lạc gì cả, tôi nghĩ sang cái mũi hàn chì Watanabe Noboru đã
mua cho hôm nay. "Có mũi hàn chì trong nhà cũng tiện lắm đấy anh".
Watanabe Noboru đã nói thế. YÙ nghĩ lành mạnh thật. Tôi vừa lấy khăn tay
lau miệng vừa nghĩ. Nhờ cậu mà nhà tôi nay đã có được một mũi hàn chì.
Nhưng cũng vì có thêm mũi hàn chì ấy mà tôi có cảm giác nơi ấy không
còn là nhà của tôi nữa. Có lẽ suy nghĩ như thế cũng chỉ vì tôi là người có
tính hẹp hòi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.