SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 260

Tôi nấu một bình nước, rửa đúng một cái cốc, cho bột cà-phê-uống-liền

vào, không tìm ra thìa nên lấy cây bút bi tương đối sạch nhất, khuấy lên,
uống. Hẳn là không ngon lành gì rồi, nhưng dù sao cũng còn đỡ hơn là
uống nước nóng không.

Tôi đang ngồi ở cạnh bàn, uống cà phê, thì cô bé làm chân tiếp khách

tạm thời ở phòng chữa răng bên cạnh, ló đầu qua cửa dòm vào. Nhỏ người,
tóc dài, trông rất xinh. Lúc mới thấy cô, màu da đen đến tưởng là lai
Jamaica hay gì đấy, nghe đâu xuất thân từ nhà nông chăn nuôi bò sữa trên
Hokkaido. Làm sao mà da đen thế thì chính đương sự cũng không hiểu. Nói
gì đi nữa thì màu da ấy mà mặc áo choàng trắng khi làm việc thì nổi rõ hẳn
lên. Trông cứ như là trợ thủ của bác sĩ Albert Schweitzer. Cô cùng tuổi với
cô bé giúp việc văn phòng tôi nên thỉnh thoảng có giờ rảnh lại sang chơi, trò
chuyện với nhau, hay khi cô bé bên tôi nghỉ thì cô giúp nhận điện thoại, ghi
hộ những lời nhắn cần thiết. Những lúc ấy, chuông điện thoại reo lên là cô
chạy sang nhận điện thoại, nên chúng tôi đi đâu cũng để cửa văn phòng mở
sẵn. Kẻ trộm có vào cũng chẳng có gì đáng để lấy đi cả.

"Anh Watanabe bảo là anh ấy đi mua thuốc đấy". Cô ấy nói. Watanabe

Noboru là tên người bạn đồng sự trong văn phòng tôi. Lúc bấy giờ, tôi và
anh ấy kinh doanh một văn phòng phiên dịch. "Thuốc à? Thuốc gì thế?".
Tôi hỏi, hơi ngạc nhiên.

"Thuốc cho vợ anh ấy đấy mà. Dạ dày đau, bảo là phải có thuốc bắc đặc

biệt mới được, nên anh ấy phải đến tận tiệm thuốc bắc ở Gotanda đấy. Nhắn
anh là anh ấy có thể về trễ, nên anh cứ về nhà trước đi". "Hừm".

"Và có điện thoại đến trong lúc hai anh đi vắng, em ghi lại rồi đấy". Cô

vừa nói vừa chỉ mảnh giấy trắng kẹp dưới điện thoại.

"Cảm ơn em". Tôi nói. "Có em giúp, tốt quá".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.