SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 264

Đến 5 giờ chiều mà Watanabe Noboru vẫn chưa trở lại. ang lúc tôi vừa

ghi lại vài điều liên lạc với anh ấy xong, chuẩn bị đi về thì cô bé làm việc
tiếp khách cho phòng chữa răng bên cạnh lại đến, hỏi xem có thể dùng
phòng rửa mặt không.

"Dùng bao nhiêu cũng được". Tôi nói.

"Phòng rửa mặt bên em, đèn ống đã hỏng mất rồi". Cô nói, xong kẹp túi

trang điểm đi vào phòng rửa mặt, đứng trước gương, dùng bàn chải chải
tóc, rồi thoa son môi. Cô không đóng cửa phòng rửa mặt lại, tôi ngồi ở cạnh
bàn không nhìn mà vẫn thấy phía sau lưng cô. Cởi áo choàng ra, cô có đôi
chân cũng đẹp lắm. Dưới chiếc váy len màu xanh có hơi ngắn lộ ra chỗ lõm
nhỏ nhắn phía sau đầu gối. "Anh nhìn gì thế?" Cô vừa lấy khăn giấy chấm
sửa môi son, vừa nhìn vào gương mà hỏi. "Cặp giò". Tôi đáp.

"Thích không?"

"Được lắm". Tôi thành thật đáp.

Cô mỉm cười, cho thỏi son vào túi trang điểm, bước ra, đóng cửa phòng

rửa mặt lại, rồi choàng thêm áo len ngắn màu xanh nhạt lên trên áo sơ-mi
trắng. Chiếc áo len phồng và nhẹ, trông như là một miếng mây trời. Tôi cho
hai tay vào túi áo vét bằng vải tuýt, ngắm chiếc áo len ấy một lúc.

"Này, anh đang ngắm em đấy à? Hay là đang suy nghĩ gì thế?" Cô hỏi.

"Đang nghĩ chiếc áo len tốt quá nhỉ".

"Vâng, đắt lắm đấy anh". Cô nói. "Nhưng mà thật ra em chả tốn mấy

đâu. Bởi vì trước khi đến làm ở đây, em đã bán hàng ở tiệm thời trang, nên
mua được rẻ với giá bớt cho nhân viên đấy". "Sao em thôi tiệm thời trang
mà đến làm việc cho phòng chữa răng thế?"

"Chỉ vì lương thấp mà cứ mua quần áo mãi thôi. Làm việc cho phòng

chữa răng tốt hơn. Lại được chữa răng gần như miễn phí nữa".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.