SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 265

"À ra thế". Tôi nói.

"Mà cách ăn mặc của anh cũng được lắm đấy chứ". Cô bảo.

"Anh ấy à?". Tôi nói, nhìn lại quần áo mình đang mặc. Lúc sáng đã chọn

quần áo gì để mặc, tôi cũng chẳng nhớ nữa. Tôi đang mặc chiếc quần vải
màu vàng nhạt mua từ thời đại học, mang đôi giày vải màu xanh đậm ba
tháng nay chưa chùi rửa, áo cổ lọ polo trắng trên khoác chiếc áo vét bằng
vải tuýt. Áo polo thì mới, còn áo vét đã xệch xạc lắm rồi vì tôi hay thọc tay
vào túi áo.

"Áo quần bê bối thế nầy mà à"

"Nhưng mà hợp với anh lắm chứ". Cô nói.

"Cho dù có hợp với anh đi nữa, cũng không thể gọi là cách ăn mặc gì

được. Chỉ là xuềnh xoàng cho xong đấy thôi". Tôi cười, nói.

"Vậy thì anh mua một bộ đồ mới, và bỏ tật thọc tay vào túi áo vét đi.

Anh có tật ấy chứ gì. Uổng cho cái áo vét tốt thế mà sắp xộc xệch mất".

"Đã xộc xệch rồi chứ còn sắp gì nữa". Tôi nói. "À, mà em xong việc rồi

thì ta cùng ra ga". "Vâng". Cô nói.

Tôi bấm tắt máy chạy băng và máy khuếch âm, tắt đèn, khóa cửa, xong

đi với cô xuống con đường dốc dài về phía ga. Theo thói quen khi tay trống,
tôi thọc tay vào hai túi áo vét. Cô bé đã nói thế nên tôi đã vài lần gắng rút
tay ra, cho vào túi quần, nhưng kết cuộc cũng không sửa được. Cho tay vào
túi quần thì cứ cảm thấy bấp bênh thế nào.

Cô bé nắm quai xách của chiếc túi đeo vai bằng tay phải, còn tay trái

đong đưa nhịp nhàng bên thân mình. Sống lưng thẳng băng, trông cô cao
hơn lúc thường, và nhịp chân nhanh hơn tôi nhiều. Phố trầm vắng như vì
không có gió. Tiếng xịt khói của những chiếc xe tải chạy qua lẫn tiếng động

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.