SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 266

xây cất nhà cửa nghe trầm xuống như đã lọc qua nhiều tầng vải lọc. Chỉ có
tiếng gót giày đế cao của cô đều đều vang vọng mơ hồ trong không gian của
buổi hoàng hôn mùa xuân. Chẳng suy nghĩ gì, tôi bước đi trong âm thanh
đều đặn ấy, xém chút nữa là tông vào một đứa học trò tiểu học đạp xe ngang
qua. Nếu không nhờ cô bé nhanh tay chụp lấy cánh tay tôi, gắng sức kéo lại
thì tôi đã đâm sầm vào chiếc xe đạp ấy rồi. "Cái anh này, nhìn kỹ phía trước
mà bước chứ". Cô lắc đầu, nói. "Đang đi mà suy nghĩ gì thế anh?" "Có suy
nghĩ gì đâu". Tôi hít vào một hơi dài. "Chỉ lơ đãng tí thôi".

"Thật chán cái anh này. Bao nhiêu tuổi rồi mà còn lơ-tơ-mơ thế?" "Hai

mươi lăm". Tôi đáp. "Cuối năm nay là 26 rồi."

Đến lúc ấy, cô bé mới buông cánh tay tôi ra, và cả hai lại tiếp tục đi

xuống dốc. Lần nầy, tôi tập trung thần kinh vào việc bước đi cẩn thận.

"Mà này, anh vẫn chưa biết tên em đấy". Tôi nói. "Em chưa nói với anh

sao?"

"Chưa mà".

"Mê-i đấy. Kasahara Mei". Cô nói. "Mê-i à?". Tôi chưa hiểu nên hỏi lại.

"Thì giống như May là tháng Năm ấy mà". "Em sinh vào tháng Năm à?"

"Đâu có". Cô lắc đầu. "Sinh ngày 21 tháng Tám". "Thế sao lại có tên là

May nhỉ?"

"Anh muốn biết không?" "Thì muốn biết chứ". Tôi nói. "Đừng cười

nhé".

"Không cười đâu".

"Bởi vì nhà em có nuôi một con dê đấy mà". Cô bình thản trả lời. "Dê

à?" Tôi lại ngạc nhiên, hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.