SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 288

Casey không có anh chị em nào, thuở nhỏ đã mồ côi mẹ. Thân phụ đã

không tái hôn. Thế nên năm Casey 15 tuổi, bố mất vì ung thư tuy tạng, thì
toàn bộ tài sản, nhà cửa, cùng với bộ sưu tập đĩa nhạc quý giá đã trở thành
của riêng ông. Casey thương kính bố hơn ai hết nên đã giữ kỹ nguyên vẹn
bộ đĩa nhạc không suy chuyển một đĩa nào. Tuy cũng thích nghe đĩa nhạc
Jazz, nhưng không đến mức cuồng nhiệt như bố. Casey ưa thích nhạc cổ
điền hơn, hễ có buổi hòa nhạc nào của giàn nhạc giao hưởng Boston với
nhạc trưởng Ozawa là thế nào cũng rủ Jeremy đi nghe.

Sau khoảng nửa năm chơi thân với nhau như thế, tôi được Casey nhờ

trông nhà hộ. Chuyện bất thường đối với Casey là ông vì công việc mà phải
đi London khoảng một tuần. Thường thì khi nào ông đi xa vẫn có Jeremy
trông nhà nhưng lần này không được thế. Đúng lúc mẹ của Jeremy, ở West
Virginia bị bệnh nặng, Jeremy đã về thăm trước đấy một vài ngày rồi. Thế
nên Casey đã điện thoại lại tôi.

"Xin anh hiểu cho, tôi chỉ còn nghĩ ra được có anh để nhờ thôi. Mà nói

là trông nhà hộ cho, chứ thật ra, chỉ cần ngày hai lần cho con chó Miles ăn
hộ tôi là đủ rồi. Mà đĩa nhạc thì nghe bao nhiêu cũng được. Rượu và thức
ăn cũng đã chuẩn bị đầy đủ, cứ dùng tự nhiên đừng làm khách gì cả là
được".

Đề nghị kiểu ấy thì nghe cũng được. Đúng vào lúc tôi có chút sự tình

nên phải sống một mình, mà bên cạnh căn phòng trọ tôi thuê ở Cambridge,
người ta đang tân trang lại nhà cửa ngày nào cũng ồn ào không chịu nổi.
Thế là tôi mang vài bộ quần áo, máy tính Macintosh Power Book và vài
cuốn sách, đến nhà Casey khoảng sau trưa thứ Sáu. Nhằm lúc Casey vừa
sấp xếp hành lý xong, định gọi tai đến. Tôi chúc ông đi London vui vẻ.

"Vâng hẳn nhiên thế". Casey tươi cười nói - "Anh ở nhà tha hồ nghe

nhạc nhé. Nhà có đủ tiện nghi cho anh đấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.