SAU CƠN ĐỘNG ĐẤT - Trang 294

Chợt để ý là chẳng thấy bóng dáng con chó Miles đâu cả. Không có nó

trên chỗ ngủ là tấm mền thường ngày của nó. Con chó đã đi đâu rồi? Nếu
có ai vào nhà trong đêm khuya khoắt thế này, đáng lý thì phải nghe nó sủa
vài tiếng chứ. Tôi khom người xuống, đặt tay lên chỗ húng trên chiếc mềm
dính đầy lông chó. Chẳng còn hơi ấm của nó. Có vẻ con chó đã rời chỗ ngủ
đi đâu mất từ lâu rồi.

Tôi rời phòng bếp, ra tiền sảnh, ngồi xuống băng ghế nhỏ. Vẫn còn nghe

tiếng nhạc liên tục. Tiếng nói chuyện liên tục. Lúc ồn ào, lúc êm dịu, như
những đợt sóng, không ngừng nghỉ. Chẳng biết có bao nhiêu người trong đó
Có vẻ ít nhất cũng đến 15 người. Có khi hơn 20 người không chừng. Hẳn là
phòng khách rộng rãi ấy đã chật chội lắm rồi.

Tôi phân vân không biết có nên mở cửa vào trong ấy không. Làm thế có

vẻ khó, mà kỳ dị nữa. Tôi được nhờ trông nhà hộ nên có trách nhiệm nào
đấy thế nhưng có được mới dự tiệc đâu.

Tôi định lắng tai nghe nhưng tiếng nói rời rạc lọt qua khe cửa để xem họ

nói chuyện gì. Nhưng chịu thua. Các tiếng nói ấy quyện lẫn vào nhau thành
một khối, không làm sao nhận ra từng lời được. Biết là chuyện trò đấy, lời
nói đấy mà thấy như có cả bức tường dày dựng ngay trước mặt mình.
Không có khe hở nào cho mình bước qua.

Tôi thọc tay vào túi quần, lấy ra một đồng tiền 25 xu, thơ khẩn lăn nó

vòng vòng trong bàn tay. Đồng tiền màu bạc ấy gợi lại cho tôi cảm giác
hiện thực rất rắn chắc.

Có thứ gì đấy như là một cái chày mềm đập vào đầu tôi.

Họ là ma đấy mà!

Đang tụ họp trong phòng khách nghe nhạc, chuyện trò với nhau ấy,

không phải là người thực đâu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.