SAU ĐÊM VŨ HỘI - Trang 132

Sau đó ông nảy ra ý nghĩ chuyển tất cả số établissement (2) này cùng

với những quyển Album vào một góc phòng khác, đến gần các chậu hoa.
Ông gọi đầy tớ và mong muốn hoặc vợ hoặc con gái ra giúp mình một tay.
Họ không đồng ý sắp xếp như vậy, nói trái ý ông, ông cãi lại, tức giận,
nhưng mọi việc đều tốt đẹp vì ông không nhớ đến nó, không trông thấy nó
nữa.

-----

(2) Đồ đạc (tiếng Pháp).

Nhưng khi thấy ông tự mình xê dịch bàn ghế, vợ ông nói: "Mình cứ để

đấy, khắc có người làm, mình lại làm khổ mình thôi". Và bỗng nhiên nó
thoáng hiện ra qua tấm màn che mắt, ông đã nhìn thấy nó. Nó đã thoáng
hiện, ông vẫn còn hy vọng là nó sẽ biến đi, nhưng bất giác, ông chú ý lắng
nghe chỗ cạnh sườn mình: Nó vẫn ngồi ở đó, vẫn gây nhức nhối như thế,
ông không thể quên được nó nữa rồi, và rõ ràng là nó nhìn ông từ sau
những chậu hoa. Để làm gì nhỉ, tất cả những chuyện đó?

"Quả thật, ta đã hy sinh đời mình ở đây, chỗ tấm rèm treo cửa sổ này,

như trong một cuộc tấn công vậy. Có lẽ nào như thế? Thật khủng khiếp và
ngu xuẩn biết bao! Không thể nào như vậy được. Không thể như vậy được,
nhưng nó lại như vậy đấy".

Ông vào phòng làm việc, nằm xuống và lại ở một mình với nó. Đối

diện với nó mà không làm gì được nó. Chỉ có nhìn nó và lạnh toát cả người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.