Bác sĩ quỳ gối trên đi văng, còn đang gõ gõ gì đó nữa, thì nghe có
tiếng áo lụa sột soạt của Praskôvia Phêđôrốvna ở cửa ra vào và tiếng bà
trách mắng Piốt không báo tin bác sĩ tới cho bà biết. Bà bước vào phòng,
hôn chồng và bắt đầu chứng minh ngay rằng bà đã dậy từ lâu và chỉ vì sơ ý
một chút, nên bà mới không có mặt ở đây khi bác sĩ tới.
Ivan I lyich nhìn bà, đưa măt nhìn khắp người bà có ý chê trách nước
da trắng trẻo, vẻ mũm mĩm và đôi tay cùng ngấn cổ sạch sẽ của bà, mái tóc
láng bóng và ánh mắt đầy sức sống của bà. Ông vô cùng căm ghét bà. Việc
bà chạm vào người ông khiến ông đau đớn vì cơn căm ghét đối với bà sôi
sục trong ông.
Thái độ của bà đối với ông và bệnh tật của ông cũng vẫn thế. Cũng
như vị bác sĩ đã tạo ra cho mình thái độ đối xử với người ốm, mà ông ta
không thể giũ bỏ đi được, bà cũng tạo ra một thái độ đối xử với ông và bà
cũng không thể bỏ thái độ đó được. Thái độ đó là: Bà âu yếm trách móc
ông vì ông không làm những gì cần làm và bản thân ông có lỗi.
- Cũng là bởi ông ấy không chịu nghe lời cơ! Có uống thuốc đúng lúc
đâu. Cái chính là ông ấy nằm không đúng kiểu, chân cứ giơ lên cao, tư thế
nằm như vậy nhất định làm hại ông ấy.
Bà kể chuyện ông ấy đã bắt Ghêrasim đỡ chân mình lên như thế nào.
Vị bác sĩ khinh khỉnh trìu mến mỉm cười: "Biết làm thế nào được,
bệnh nhân đôi khi nghĩ ra những trò ngốc nghếch như vậy đấy. Nhưng có
thể tha thứ được". Khi khám bệnh xong, bác sĩ nhìn đồng hồ và lúc đó
Praskôvia Phêđôrốvna báo cho Ivan I lyich biết rằng, thể theo ý muốn của
ông, hôm nay bà sẽ mời vị bác sĩ nổi tiếng tới để vị đó cùng với Mikhain
Đanilôvích (người ta gọi vị bác sĩ loàng xoàng như vậy) khám bệnh và hội
chẩn cho ông.