- Mong mình đừng phản đối. Tôi làm như thế vì tôi đấy, - bà nói một
cách mỉa mai làm cho người ta cảm thấy rằng bà làm tất cả những việc đó
vì ông và chỉ riêng điều đó đã khiến ông không có quyền từ chối bà. Ông
cau mày và im lặng. Ông cảm thấy sự dối trá vây quanh ông rối tung lên,
đến nỗi khó mà lần ra được điều gì.
Bà đã làm tất cả mọi việc cho ông chỉ vì bà, và bảo ông rằng những
việc bà đang làm cũng đúng là bà làm vì bà, đó là chuyện khó tin đến nỗi
ông phải hiểu trái ngược lại.
Quả thực vị bác sĩ nổi tiếng đã đến vào hồi mười một giờ rưỡi. Người
ta lại nghe ngóng trên người bệnh nhân, lại có những cuộc trao đổi quan
trọng trước mặt ông và bàn bạc về thận, về manh tràng tại một căn phòng
khác. Lại những câu hỏi và những câu trả lời với những vẻ mặt trang
nghiêm, đến mức vấn đề thận và manh tràng - những cái đang hoạt động
xộc xệch, bởi thế vị bác sĩ loàng xoàng và bác sĩ trứ danh phải tấn công vào
chúng để buộc chúng phải sửa chữa - đã lấn chỗ của vấn đề thực tế về cái
sống và cái chết, là vấn đề duy nhất đang sừng sững hiện ra trước mắt ông.
Vị bác sĩ nổi tiếng từ biệt ra về với vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng không
tuyệt vọng. Và khi Ivan I lyich ngước cặp mắt ánh lên nỗi sợ hãi và niềm
hy vọng, rụt rè hỏi ông xem liệu có khả năng bình phục được không, vị bác
sĩ nổi tiếng đã đáp rằng ông ta không thể bảo đảm được, nhưng khả năng
đó thì có. Ivan I lyich tiễn vị bác sĩ bằng cái nhìn đầy hy vọng, cái nhìn đó
thảm hại quá, đến nỗi trông thấy thế, Praskôvia Phêđôrốvna đã òa khóc, khi
bà bước ra khỏi cửa phòng làm việc để trả tiền thù lao cho vị bác sĩ trứ
danh.
Sự phấn chấn tinh thần do lời hứa hẹn của bác sĩ đem lại kéo dài
không lâu. Lại vẫn căn phòng đó, vẫn những bức tranh, những rèm treo cửa
sổ, những giấy dán lót tường, những ve thuốc ấy và cũng vẫn cái thân hình
bệnh hoạn đau đớn đó. Và Ivan I lyich lại bắt đầu kêu rên. Người ta tiêm
thuốc cho ông, ông ngủ thiếp đi.