SAU ĐÊM VŨ HỘI - Trang 57

qua đi, ông đã quen dần và khuất phục con quỷ, và chiếc áo nông dân chỉ
còn gợi nhắc cho ông nhớ tới những cảm nghĩ của mình.

Khách viếng thăm tới với ông mỗi ngày một nhiều và càng ngày ông

càng ít có thì giờ để củng cố tinh thần và cầu nguyện. Đôi khi, trong những
phút giây trong sáng, ông nghĩ rằng mình giống như cái nơi trước đây có
ngọn nguồn của một con suối. "Đã từng có nguồn nước thần mảnh mai lặng
lẽ chảy ra từ mình ta, qua mình ta. Đó là cuộc sống thật sự, khi "bà ta" (ông
luôn luôn thấy hứng thú mỗi lần nhớ tối đêm hôm ấy, và nhớ tới bà ta, giờ
đây là tu sĩ Agrina) cám dỗ ta. Bà ta đã hớp thứ nước thần ấy. Nhưng từ đó
nước còn chưa kịp dồn đọng lại, thì những người khát nước đã tới, chen
chúc nhau, xô lấn nhau. Và họ đã xéo nát tất cả, chỉ còn bùn trơ lại". Trong
những giây phút trong sáng hiếm hoi, ông đã nghĩ như vậy, nhưng trạng
thái bình thường nhất của ông là: Mệt mỏi và thương xót mình vì sự mệt
mỏi đó.

Ấy là vào mùa xuân đêm trước ngày lễ Prepolovenie (1). Cha Serghi

làm lễ ban đêm tại nhà thờ đặt trong hang núi của mình. Mọi người chen
vào cho kỳ bằng hết chỗ, khoảng độ hai chục người. Tất thảy đều là các
quý ông và thương gia, nghĩa là những người giàu có. Cha Serghi để cho tất
cả mọi người vào dự lễ, nhưng sự lựa chọn này là do một tu sĩ được sắp xếp
ở cạnh ông, và người trực nhật do tu viện hằng ngày cử tới chỗ ông, quyết
định. Đám đông dân chúng, khoảng độ tám chục người hành hương, đặc
biệt là đàn bà, tụ tập ở phía ngoài, chờ cha Serghi ra và ban phước. Cha
Serghi đã làm lễ xong và khi bước ra, ông lại gần quan tài vị tiền bối của
mình để cầu kinh ca ngợi... ông lảo đảo và suýt ngã, nếu như người lái
buôn và vị tu sĩ làm trợ tế đứng sau ông không đỡ lấy ông.

-----

(1) Lễ Prepolovenie: Buổi lễ vào ngày thứ tư của tuần lễ thứ tư sau lễ

Phục sinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.