SAU ĐÊM VŨ HỘI - Trang 62

nhẫn nhục gánh lấy công việc đó, ông thở dài nặng trĩu, im lặng giây lâu,
rồi nói:

- Thôi được, chiều tối ông hãy dẫn nó tới đây. Tôi sẽ cầu nguyện cho

nó, còn bây giờ tôi mệt rồi. - Rồi ông nhắm mắt lại. - Lúc ấy tôi sẽ phái
người ra.

Người lái buôn nhón chân đi trên cát, vì thế tiếng giày của ông ta nghe

lạo xạo mạnh, ông ta đi ra và cha Serghi ở lại một mình.

Suốt đời cha Serghi bận bịu với các buổi lễ và khách khứa viếng thăm,

nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt vất vả. Buổi sáng, một quan chức
quan trọng đã tới thăm và trò chuyện lâu với ông; sau đó là bà quý tộc cùng
với con trai. Người con trai ấy là một giáo sư trẻ tuổi, không tín ngưỡng,
mà bà mẹ - một người sùng đạo nồng nhiệt và trung thành với cha Serghi -
đã dẫn tới đây và cầu xin cha Serghi trò chuyện với anh ta. Cuộc trò chuyện
rất nặng nề. Chàng thanh niên rõ ràng là không muốn tranh luận với vị tu
sĩ, đã đồng ý với ông về tất cả mọi điều, như với một con người kém cỏi,
nhưng cha Serghi thấy rằng anh ta không tin, tuy anh ta cũng cảm thấy thú
vị, nhẹ nhõm và thanh thản. Giờ đây cha Serghi bực mình nhớ lại cuộc trò
chuyện đó.

- Xin rước cha dùng bữa, - người giúp việc tu phòng nói.

- Được, anh đem cái gì tới đây.

Người giúp việc đi vào tu phòng xây cách cửa hang chừng một chục

bước, còn cha Serghi ngồi lại một mình.

Đã qua lâu rồi cái thời cha Serghi sống một mình, tự mình làm lấy mọi

việc và nuôi thân bằng độc có bánh lễ và bánh mì. Đã từ lâu người ta chứng
minh với ông rằng ông không có quyền coi thường sức khỏe của mình và
người ta đã nuôi ông bằng những món ăn chay, nhưng bổ béo. Ông ăn ít,
nhưng nhiềụ hơn trước đây, và thường ăn với sự hài lòng đặc biệt, chứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.