SAU ĐÊM VŨ HỘI - Trang 7

Vào thời chúng tôi đâu có thế. Tôi càng yêu say đắm bao nhiêu, nàng

càng trở nên không còn là một thân thể cụ thể nữa đối với tôi. Các anh bây
giờ nhìn thấy chân, mắt cá chân và còn gì gì nữa, các anh lột áo xống
những người đàn bà mà các anh say đắm, còn đối với tôi, như lời Alphonse
Carr (3), - một nhà văn xuất sắc, - trên mình người yêu của tôi bao giờ cũng
là những bộ trang phục bằng đồng thau. Chúng tôi không lột áo xống, mà
còn cố che kín những chỗ hở hang đi kia, giống như người con trai hiều hậu
của Noi (4) vậy. Nói thế, chứ các anh chẳng hiểu...

- Xin ông đừng để ý đến anh ta. Rồi tiếp theo ra sao? - Một người

trong chúng tôi lên tiếng.

- Vâng. Vậy là tôi nhảy với nàng nữa và không nhận thấy thời gian

trôi đi. Các nhạc công đã bải hoải mệt mỏi thế nào đó, thì các vị biết đấy,
thường vào cuối đêm vũ hội, họ cứ phải dạo đi dạo lại một điệu nhảy
madurca, các ông, các bà đã đứng dậy rời các bàn đánh bài ở phòng khách,
chờ đợi bữa ăn đêm, bọn đầy tớ chạy ra chạy vào nhiều hơn, để chuyển cái
gì đó. Đã ba giờ sáng, cần phải tranh thủ những giây phút cuối cùng. Một
lần nữa, tôi lại chọn nàng, và chúng tôi lượn tròn hàng trăm lượt quanh gian
phòng.

-----

(3) Alphonse Carr (1808-1890) - nhà văn và nhà báo Pháp.

(4) Đây muốn nói tới huyền thoại trong Kinh Thánh về Noi, một tộc

trưởng thời xa xưa và các con trai của ông. Một lần sau khi say túy lúy, Noi
đã thiếp đi trong tư thế trần truồng. Kham, con trai ông, vừa cười vừa kể
cho các anh mình là Xim và Iaphet biết chuyện đó, nhưng hai người anh
vốn kính trọng cha, đã che kín phần trần truồng của cha đi.

- Sau bữa ăn, điệu cadrin là phần tôi nhé? - Tôi nói với nàng, đưa nàng

về chỗ của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.