- Phải, rồi ta phải đi thăm gia đình ông ấy một chút. Phải cái họ ở xa
khiếp.
- Xa là xa với ông thôi. Đối với ông thì ai mà chả ở xa.
- Thế không thể miễn thứ cho tôi, vì tôi ở tận bên kia sông được sao, -
Piốt Ivanôvích nói, mỉm cười với Sêbếch. Và họ xoay ra nói về những
khoảng cách xa xôi trong thành phố, rồi tiếp tục quay về phòng xử án.
Ngoài việc gợi lên trong mỗi người ý nghĩ về việc thuyên chuyển hoặc
khả năng thay đổi chức vị trong hoạn lộ có thể xảy ra tiếp liền sau cái chết
đó, bản thân cái chết của một người quen thuộc gần gũi, như thường xảy ra,
đã đẩy lên trong lòng mỗi người cảm giác vui mừng, khi nghĩ rằng hắn ta
chết, chứ không phải mình.
"Người ấy người nọ chết, chứ không phải là mình", - mỗi người đều
cảm nghĩ như vậy. Những người gần gũi quen biết, những kẻ gọi là bạn bè
của Ivan I lyich, nghe tin ông mất, bất giác đã nghĩ rằng giờ đây bắt buộc
họ phải thực hiện phép xã giao rất đáng ngán, phải đi dự lễ cầu hồn và đến
chia buồn với bà quả phụ.
Gần gũi nhất với người quá cố" là Phêđo Vasiliêvích và Piốt
Ivanôvích.
Piốt Ivanôvích là bạn cùng học với Ivan I lyich ở Trường tư pháp (2)
và tự coi mình là người chịu ơn bạn.
-----
(2) Trường Tư pháp - Trường cao đẳng Pháp lý dành cho con em quý
tộc ở Peterburg (thủ đô nước Nga trước năm 1918, hiện nay là Sant-
Peterburg).