SÁU NGÀY CỦA CONDOR - Trang 151

bị thất thoát. Tôi vẫn tiếp tục cho ràng những hành động của tôi là hoàn
toàn có lý do để biện minh và hoàn toàn lô-gich. Và tôi vẫn tiếp tục tin rằng
tình thế vị tất đã đổi khác, đã trở nên tốt hơn, bất chấp những lời cam đoan
của ngài đại diện, thay mặt cho cơ quan FBI, người bạn quý mến của chúng
tôi. Tôi vẫn kiên trì quan điểm cho rằng, chắc chúng ta vẫn sẽ giẫm chân tại
chỗ, hệt như hôm nay thôi, nếu tôi hành động khác đi. Nhưng điều chủ yếu
không phải là ở đó, ít ra cũng chẳng phải vào thời điểm này. Vấn đề chính
là ở chỗ ta sẽ làm gì nữa đây và làm như thế nào đây.
Viên phó giám đốc nhìn quanh các vị đại biểu. Xem ra chẳng còn ai muốn
nêu lên ý kiến của cá nhân hoặc định trả lờ câu hỏi vừa nêu. Dĩ nhiên, đứng
trước tình hình đó, ngài phó giám đốc phải đích thân nhận trách nhiệm ấy.
Nhưng đó lại là điều ông ta ngại nhất. Ông sẽ phải thường xuyên tự dặn
mình, là chớ có làm ai chạm nọc và cũng đừng xúc phạm ai trong số những
người ngồi đây. Ông cảm thấy thoải mái hơn nhiều, khi tham gia và các
chiến dịch cụ thể, khi chỉ phải nghĩ và lo đến mỗi một thứ - địch thủ. Ông
cất tiếng ho khẽ, rồi làm cái việc mà người cao tuổi đang mong theo cảm
nghĩ của ông:
- Ngài có đề nghị gì mới không, thưa ngài?
Người cao tuổi mỉm cười. Một ông già Dansworth nhân hậu kia mà. Trò
chơi ấy dĩ nhiên là ông biết rõ, nhưng sử dụng thì không thạo mấy. Trong
một chừng mực nhất định, ông không muốn tự đặt mình vào tình thế khó
xử. Ông nhìn tránh đi chỗ khác, rồi ngước mắt lên trần nhà, vẻ tư lự.
- Thực tình, thưa ngài phó giám đốc, tôi cũng chưa biết phải đề nghj gì đây.
Nói chung, tôi chẳng có gì để phát biểu đâu ạ. Nhưng điều chủ yếu, theo tôi
nghĩ, là ta phải tiếp tục hành động.
Viên phó giám đốc chột dạ. Tình thế lại xoay chuyển sang hướng ông phải
tự đứng ra quyết định lấy. Ông đưa mắt lần lượt nhìn quanh các vị đại biểu
đang ngồi trên bàn họp. Ai nấy tức thì cụp mắt xuống, mất ngay vẻ tự tin và
nhiệt tình. Họ nhìn bâng quơ. Đâu cũng được, trừ ông ra. Tuy thế, ông thừa
biết họ đang chăm chú theo dõi từng cử chỉ của ông. Ông lại cất tiếng ho
khẽ. Ông quyết định phải chấm dứt càng sớm bao nhiêu càng hay bấy nhiêu
cái công việc chẳng dễ chịu chút nào này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.