SÁU NGƯỜI BẠN ĐỒNG HÀNH - T25 - Trang 51

Những khán giả cuối cùng cũng đã rời khỏi gánh xiếc. Bên kia sân

bến, những chiếc xe chở người làng bên đi xem cũng đã bắt đầu nổ máy ra
về. Người phục vụ trong quán cà phê nhỏ đang thu dọn bàn ghế rồi tắt hết
các ngọn đèn điện ngoài trời đi. Đám người của Willer đã chui cả vào trong
các xe của họ để chuẩn bị đi ngủ, lúc này sân cảng đã trở lại cái cảnh tĩnh
mịch, tối tăm bởi do tiết kiệm điện, người ta chỉ cho thắp sáng một ngọn
đèn hiệu ở lối vào cảng mà thôi.

Đã đến giờ vào chỗ theo dõi. Đây là phiên của tôi cùng với Bistèque

và Guille, song vào lúc cần đi ngủ, bốn bạn còn lại do dự không muốn bỏ
mặc chúng tôi, vậy là tất cả cùng ở lại vị trí dưới cái cầu thang dẫn xuống
hầm, sau một bức tường nhỏ dùng để chắn gió. Tôi buộc một đầu dây vào
vòng cổ Kafi rồi ra lệnh cho nó giữ im lặng.

Chuông đồng hồ ở Meillerie đã điểm một giờ rưỡi, rồi hai giờ... rồi

hai giờ rưỡi. Vẫn không có gì xảy ra. Bên cạnh tôi, ông bạn già Patati đang
thở phào nhẹ nhõm khi nghĩ rằng lũ bất lương sẽ không quay trở lại và rằng
sáng dậy, hiến binh sẽ quan tâm tới chúng. Kafi cũng đang cuộn tròn nằm
ngủ cạnh cửa hầm... ít nhất thì tôi cũng cho là nó đang ngủ thì bất thình
lình, nó choàng đứng dậy rồi thúc mõm vào người tôi. Tôi huých tay bảo
Patati báo cho các bạn bên cạnh. Chỉ một giây thôi, toàn đội đã nằm trong
tình trạng báo động. Thật may, sau nhiều lần bị che khuất, ánh trăng bây giờ
lại được toả sáng. Bất ngờ, dưới các bóng cây, một bóng đen chợt xuất hiện.

- Một người đàn bà! - Guille thì thầm... - Mụ tòng phạm!
Bóng đen thận trọng, do dự bước đi. Tôi liếc mắt nhìn về phía sân

bến, cái bóng đen đó đang lướt nhẹ về phía mấy chiếc xe mà gánh xiếc đang
say sưa ngủ. Tới đó, mụ ta dừng lại hồi lâu rồi cúi xuống nhìn vào gầm xe.
Cuối cùng, mụ đàn bà quay lại gần chiếc xe kéo moóc rồi áp sát tai vào cửa
sổ.

Đó là một người đàn bà có khổ người trung bình, khó đoán tuổi,

nhưng cũng có vẻ rất khoẻ mạnh, mặc bộ đồ đen, tay cầm một cái túi xắc.

- Chính mụ ấy, - Patati thì thầm. - bác đã nhận ra mụ ta vì cái dáng ấy.
Sau một hồi lâu áp tai sát cửa nghe ngóng, mụ ta lảng xa ra và tiếp tục

lượn một vòng quanh mấy cái xe, rất thận trọng, mụ ta không đi vào những
chỗ sáng ánh trăng.

- Tớ hiểu rồi, - Corget lên tiếng - mụ ta được phái đi dò la. Một lúc

nữa chúng ta sẽ thấy gã đàn ông kia xuất hiện. Tất cả hãy sẵn sàng.

Nhưng mụ đàn bà quay lại chỉ có một mình, chiếc xe moóc cứ như

một kẻ nhân tình cuốn hút mụ. Thế rồi, mụ ta thò tay vào trong túi, rút ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.