SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 100

Chiều Chủ nhật cuối cùng, Britta phải thừa nhận rằng giấc mơ tươi sáng

của mình về Tây Ban Nha đã tan thành mây khói. Cô mặc bikini, khoác áo
choàng lên vai và đi xuống bãi biển một lần chót. Cô nhận thấy gió đã hơi
bớt lạnh, mặt trời hơi ấm hơn, và cô nghĩ thầm: Thật đáng ghét quá đi mất!
Ngày cuối cùng của mình ở đây mà mọi thứ lại đẹp hơn chứ. Sau một lúc
tắm nắng khiến đầu óc thực sự thư thái hơn và nước da rám thêm lượt cuối
cùng, cô lội ào xuống làn nước giá lạnh, bơi thật lực trong hai mươi phút,
rồi lại lao lên bờ và thấy một người lạ đứng bên cạnh áo choàng của mình.

Đó là một cô gái Scandinavia khoảng hai mươi tuổi, chủ tâm xuống bãi

biển để nói chuyện với Britta. “Cậu đúng là một nàng tiên cá,” cô gái gợi
chuyện trong lúc Britta mặc áo. “Stockholm à?”

“Na Uy.”
“Tớ đã nhìn thấy cậu bốn ngày nay rồi... từ căn hộ của tớ. Tớ thán phục

tài chịu lạnh của cậu đấy.”

Họ chỉ mới nói chuyện được một vài phút, Britta đã nêu câu hỏi muôn

thuở của mình: “Một cô gái có thể tìm được việc làm ở đây bằng cách
nào?”

“Không dễ đâu. Tớ đã phải mất ba tháng đấy.”
“Nhưng cậu vẫn tìm được chứ?”
“Được. Như hầu hết các cô nàng chịu đựng được đến cùng.”

“Cậu sống như thế nào?”
“Một anh bạn rất tử tế cho tớ ngủ nhờ trong phòng anh ấy. Anh ấy có bạn

gái rồi. Mỗi đêm trước khi ngủ tớ lại cầu nguyện. Tớ không biết để làm gì
nhưng tớ vẫn cầu nguyện. Rồi một hôm một thương gia Bỉ tới gặp anh bạn
ấy và bảo, ‘Tôi là chủ một quán bar ở đây nhưng tôi phải quay về Antwerp.
Tôi sẽ bán nó đúng giá.’ Và chính cái quán bar ấy là nơi tớ đã có được việc
làm.”

“Công việc ấy có... tử tế không?”

“Không hẳn đã đủ sống nhưng còn hơn chán Stockholm mùa đông.” Cô

gợi ý nếu Britta muốn thì sau khi mặc xong váy áo có thể ghé vào căn hộ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.