SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 118

cầu tôi tra hỏi Monica về vụ này vì nhà trường có ý định đuổi học cô nhưng
vẫn muốn xử lý công bằng.

Đó là một ngày lạnh giá, và tôi gặp Monica trong một hành lang có vách

kính, nơi các bà giáo trẻ tụ họp để thưởng thức bữa trà chiều. Một vài bà đi
vào khi hai chúng tôi đang nói chuyện, và tôi để ý họ vừa nhìn thấy Monica
đã vội vã quay trở ra. Tôi hỏi cô con gái đỡ đầu bất đắc dĩ về vụ cần sa, và
tôi diễn đạt câu hỏi sao cho cô hiểu tôi mong chờ một câu trả lời thành thật;
cô có thể từ chối trả lời, nhưng nếu cô nói với tôi bất cứ điều gì thì tôi tin
chắc đó sẽ là sự thật. “Cần sa chỉ là chuyện vặt,” cô khinh khỉnh đáp. “Họ cứ
lo lắng thế thôi.”

“Cháu có mang cần sa vào trường không?”
“Cháu đã hút thử. Tất cả bọn con gái đều thử.”
“Cháu có biết là nguy hiểm không?”

“Chú George! Nó cũng như một cốc Martini đối với chú thôi... như một

cốc rượu gin và rượu thuốc apxin đối với cha cháu. Nếu chú là người nghiện
rượu thì những loại đồ uống ấy sẽ là vấn đề. Xài một cách hợp lý thì chúng
chỉ là chuyện vặt thôi.”

“Cháu có hút thường xuyên không?”
“Như thế nào là thường xuyên?” cô hỏi lại, thái độ không thách thức

nhưng tỏ vẻ quan tâm hỗn xược tới ý kiến của tôi.

“Cháu có mang cần sa vào trường không?”
“Ellen có mang vào. Marjorie có mang vào. Cháu có thể kể tên sáu đứa

khác mang vào.” Rồi cô mỉm cười nói thêm: “Số lượng nhỏ thôi.”

“Nhưng còn số lượng lớn? Ai mang vào?”

“Cháu nghĩ cháu chán St. Procas đến tận cổ rồi,” cô nói, và đến đây thì

cuộc trao đổi của chúng tôi kết thúc.

“Sang năm chúng tôi sẽ chuyển cháu sang trường khác,” tôi cam đoan với

bà hiệu trưởng.

“Chúng tôi cho rằng cô ấy chuyển ngay bây giờ thì tốt hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.