SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 121

“Hoặc ngược lại.”
Tôi rất buồn khi lái xe đưa Monica ra sân bay và tiễn cô lên chiếc máy

bay của hãng Air Vwarda; thật phi lý là một nước nhỏ như vậy mà cũng dám
liều có đường hàng không riêng tới London và New York, nhưng tất nhiên,
nó chỉ có một chiếc máy bay Pan America và phi hành đoàn làm thuê cho
Vwarda, theo sự sắp đặt của Sir Charles. Đúng như quy định, một phụ tá da
đen phải có mặt trong khoang lái, nhưng người này làm gì thì không ai rõ -
bao giờ phi công và kỹ sư cũng là người Texas. Khi đến lúc phải nói lời tạm
biệt với Monica, tôi thấy cô ngó nghiêng qua vai tôi để xem liệu có bất kỳ
người đàn ông hấp dẫn nào bay xuống phía Nam không, và tôi còn chưa kịp
rời sân bay thì cô đã quấn lấy một cầu thủ bóng đá Nam Phi vạm vỡ đang
mua ít kẹo để cô ăn trong chuyến bay dài về nhà.

* * *

Lúc đó tôi chưa biết chuyện, nhưng khi tôi gửi Monica về Vwarda - mà

phải sau năm ngày vòng tới Nam Phi cùng tay cầu thủ bóng đá cô mới đến
nơi - cô đang trên đường quay về vòng tay chăm sóc của cha vào đúng thời
điểm người đàn ông đáng thương đó phải đối diện với một cuộc khủng
hoảng nghiêm trọng. Khi cuộc Nổi loạn tháng Ba bùng nổ khắp Vwarda, nó
đã mang một nỗi sợ hãi thật sự vào tận sâu thẳm trái tim những người châu
Âu đang ấp ủ bao hy vọng lớn lao cho nước cộng hòa mới.

Đọc trong một tờ báo Geneva tin tức về các cuộc nổi loạn, tôi cứ day dứt

không yên về mối lo ngại của các sếp, những người đã đầu tư bảy mươi hai
triệu đô la vào đập nước Vwarda và giờ thì chứng kiến số tiền ấy đang bốc
hơi do hậu quả của chém giết. Từ những tin tức tôi thu thập được qua tờ
London Times và các bản báo cáo ngoại giao mà bộ Ngoại giao Thụy Sĩ cho
chúng tôi xem, rõ ràng Nổi loạn tháng Ba đã đáo hạn từ lâu và bùng nổ đơn
giản chỉ vì người da đen đã chán chờ đợi rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.