SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 123

một thành phố đang phát triển, một mảnh đất nơi dân chúng từng có thời
chán chường đang nỗ lực giành chế độ tự trị.

Khi tôi tới, Sir Charles, đúng như tôi dự đoán, đang ở sâu trong rừng xem

xét kỹ càng khu vực xảy ra phần lớn các vụ giết chóc. Trong bộ quần áo đen,
cà vạt thắt cẩn thận thít chặt cái cổ đẫm mồ hôi, ông lê bước dọc những con
đường mòn xuyên rừng, cam đoan với các tù trưởng địa phương rằng không
có lý do gì để sợ hãi cả. Ít ra cũng được một lần ông không hoảng sợ và cái
đập lớn ở miền Bắc vẫn được tiến hành xây dựng bình thường. “Không kỹ
sư người Âu nào bỏ chạy cả,” ông báo với tôi qua điện đài, “vì công việc
vẫn phải tiếp tục. Cũng có lộn xộn. Có một số vụ ám sát đáng tiếc, nhưng
nước nào chẳng có những kẻ bộp chộp, và Vwarda sẽ biết cách xử lý những
kẻ bộp chộp ở đây, phải không?” Trong thời kỳ khó khăn sau các cuộc nổi
loạn ấy, Sir Charles là một viên chức thuộc địa Anh điển hình cố gắng hết
sức để xoa dịu tình hình. “Chúng ta đâu có muốn trải qua một cuộc cách
mạng, đúng không?” ông nói với các tù trưởng trong rừng rậm, “Thu tá la, ai
sẽ bị chuyện điên rồ ấy gây thiệt hại chứ? Chính là con cái các ông, không
phải con tôi, và chúng ta không muốn thế, phải không?”

Từ thủ đô, tôi báo cáo về Geneva cho các sếp, “Những sự kiện gần đây

được gọi là các cuộc nổi loạn. Tôi sẽ gọi chúng là cuộc phá phách, một cuộc
phá phách vô nghĩa mù quáng kết thúc cũng nhanh như lúc bắt đầu. Tại
vùng này người da đen bất mãn đưa ra ba yêu cầu - thẩm phán da đen ngay
lập tức, quốc hữu hóa mở kim cương và phi công da đen lái máy bay
Vwarda. Chính phủ chấp nhận làm một việc gì đó, và làm thật nhanh, đối
với hai yêu cầu đầu, nhưng yêu cầu thứ ba có những khía cạnh khôi hài và
sẽ bị bỏ qua. Khi đám gây rối da đen chiếm lĩnh sân bay, họ bao vây chiếc
Boeing đang bốc hàng để bay đi New York và hét lên, ‘Reginald Huygere
phải cầm lái! Reginald Huygere nắm bộ điều chỉnh!’ Huygere, một anh
chàng thông minh từng có khoảng năm mươi giờ huấn luyện mặt đất dưới sự
chỉ dẫn của các ông thầy từ hãng Pan American và gần như mù tịt về hệ
thống nhiên liệu, huống hồ là bộ điều chỉnh, thò đầu ra cửa sổ buồng lái mà
hét, ‘Ai, tôi ấy ư?’ Vậy là mọi người phá lên cười và máy bay cất cánh theo
đúng lịch trình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.