SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 125

Giọng cay đắng của cô làm tôi bất ngờ đến nỗi tôi đưa ra giả thuyết,

“Cháu thấy mình có lỗi vì bị buộc phải chuyển trường và giờ thì cháu đổ lỗi
cho cha mình.”

“Không hề,” cô cải chính, châm một điếu thuốc. “Cháu phát sợ trước viễn

cảnh người cha thân yêu, sắp bị quẳng ra khỏi Vwarda, sẵn sàng làm mọi
chuyện hèn hạ đáng khinh để giữ được cương vị này. Ông sẽ làm bất kỳ việc
gì để bám thật chặt... một năm nữa... một tháng nữa.”

“Đó là cuộc sống của cha cháu. Đối với ông thì như vậy cũng tự nhiên

thôi...”

Cô dữ tợn chĩa điếu thuốc vào một bức tượng đặt trên thảm cỏ trước nhà.

“Ngài Carrington Braham, ông nội cháu. Một đêm nào đó, thể nào bọn da
đen cấp tiến cũng sẽ xuất hiện ở phố này và quật cho bức tượng ông cụ bay
khỏi bệ. Họ sẽ làm thế. Chúng ta phải rời khỏi đây ngay, nhưng cha cháu cứ
khăng khăng trụ lại. Chú không thấy rằng... ông thiếu tự trọng sao.”

“Cháu sẽ làm gì... sau cả đời phục vụ cho một quốc gia vẫn đang cần đến

cháu?”

“Cháu biết chính xác cháu sẽ làm gì. Cháu sẽ mặc lễ phục, đeo toàn bộ

huy chương, mang tất cả những gì làm người ta nhớ đến ông nội cháu...
Cháu sẽ công nhận nhà Braham đã làm được nhiều việc có ích ở đây và cháu
tự hào về điều đó, nhưng thời của gia đình cháu đã qua rồi và cố bám lấy
cọng rơm là hành động làm mất phẩm giá.”

“Nhưng cháu sẽ làm gì?” tôi gặng hỏi.
“Cháu sẽ trịnh trọng bước vào văn phòng Tổng thống Hosea M’Bele với

đầy đủ lệ bộ, ném hợp đồng lên bàn và bảo ông ta, ‘Ông hãy nhét nó vào lỗ
đít ấy.’”

Tôi chưa bao giờ kiềm chế nổi cơn sốc trước vốn từ của thanh niên thời

nay và chắc hẳn tôi đã đờ mặt, vì Monica ve vẩy một ngón tay trước mũi tôi,
cử chỉ cho phép tôi ngửi được mùi của điếu thuốc cô đang hút. “Nó là cần sa
à?” tôi hỏi.

“Rít một hơi chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.