SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 130

điều này, phải không, Monica?” Ông cầu khẩn con gái xác nhận, nhưng cô
nhìn chằm chằm về phía trước, tin rằng cuộc nói chuyện này hẳn kết thúc
thảm hại. Cô sẽ không làm gì để đẩy giây phút đó tới sớm hơn.

“Nhưng còn trách nhiệm công việc, thưa Ngài! Đó là một vấn đề khá là

khác biệt, không phải sao? Thư tá la, trách nhiệm công việc là vấn đề cốt
yếu đối với sự thịnh vượng của quốc gia này...” Ông trình bày một bài diễn
văn dài dòng rắc rối, lặp đi lặp lại nhiều đến nỗi tôi phải lấy làm lạ về đức
kiên nhẫn của tổng thống. Hai lần ngài M’Bele liếc nhìn Monica cầu khẩn,
như thể tranh thủ sự giúp đỡ để làm cha cô im đi, nhưng cô làm ngơ. Rất lâu
sau, Sir Charles mới kết thúc phần trình bày của mình với một lời biện hộ.
“Vì vậy, thưa Ngài, tôi đâu phải đang yêu cầu mình được đối xử ưu ái, phải
không?” Lần này đây không phải câu hỏi tu từ nhưng ngài M’Bele lại coi nó
như vậy, và Sir Charles kết thúc một cách không thuyết phục bằng ý kiến lẽ
ra phải là điểm chính trong lập luận của ông: “Thưa Ngài, năm năm nữa
Thomas Watallah có thể có khả năng hoàn thành nhiệm vụ của tôi thậm chí
là bốn năm nhưng chắc chắn không phải bây giờ.”

Lúc này thì tổng thống phải lên tiếng, và bằng ngữ điệu đường mật của

một dân tộc đầy chất thơ, lại thêm những trọng âm hay nhất mà nước Anh
cống hiến được, ông ta nhắc món nợ ân tình mình chịu Sir Charles, và tôi
cho rằng ông ta làm vậy để Sir Charles khỏi kể lể dài dòng, “Ông bạn thân
mến nhất và lâu năm nhất của tôi, trong tất cả những người da trắng ông hẳn
phải là người biết rõ tôi mang ơn ông sâu nặng đến thế nào. Sir Charles, tôi
nhớ lại thời mình chỉ là một đứa trẻ mới ra khỏi rừng rậm, tôi đã đến thủ đô
này để rồi nhận ra nó bị người da trắng chiếm đóng, phần lớn đều có thái độ
thù địch, và chính ông cùng phu nhân Emily kính mến đã dạy dỗ tôi, cho tôi
hiểu trường đại học Anh là như thế nào, thuyết phục tôi rằng thậm chí tôi có
đủ khả năng học ở Oxford. Ông đã cho em trai tôi một công việc trong gia
đình ông và giữ chú ấy ở đó mười tám năm nay. Chú ấy nói với tôi ông đã là
nguồn cảm hứng như thế nào. Có lẽ cô gái này cũng biết rõ. Khi ông ở trong
rừng, em trai tôi đã là người cha đối với cô ấy. Sir Charles, nếu sáng nay ông
tới đây để nhắc tôi rằng tôi có được cương vị hiện nay là nhờ ông, tôi sẽ là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.