SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 141

Watallah và đám cộng sự của anh ta sẽ quốc hữu hóa cái đập, nhưng việc đó
đâu có hại gì cho ai, phải không?”

Như muốn cam đoan lần nữa với tôi về những mục đích mang tinh thần

xây dựng của mình, ông ta tiễn tôi ra tận xe và kết luận, “Nhưng tôi muốn cô
Braham rời khỏi nơi này ngay lập tức. Vì sự an toàn của cô ta, không phải
của tôi. Ông biết không, vợ Thomas Watallah xuất thân từ một bộ lạc
chuyên giết những phụ nữ cướp chồng người khác, và cô ấy có rất nhiều họ
hàng ở thành phố này. Chính vì thế tôi phải bổ nhiệm anh ta vào chức bộ
trưởng. Các thành viên của bộ lạc này sẽ không hiểu rằng Monica ngủ với
Thomas cho vui thôi. Họ có thể cho rằng cô ta định giành lấy anh ta, và điều
đó họ không cho phép đâu.”

Khi về tới căn nhà gỗ một tầng của gia đình Braham, tôi nhìn thấy hai

người đàn ông tôi chưa gặp bao giờ đang đứng ở vỉa hè đối diện... không
làm gì cả... không đi đâu cả... chỉ đứng đó.

* * *

Việc tổng thống M’Bele ra lệnh cho Monica rời khỏi đất nước ông ta dễ

dàng hơn nhiều so với việc tôi đưa được cô đi. Một phần vì cha cô đang đi
sâu vào vùng rừng phía Đông và sẽ bặt tin trong một tuần nữa, đúng thời
hạn Monica phải về Anh. Tất nhiên tôi đã cố gắng gửi hết tin này đến tin
khác cho ông, nhưng chúng dồn đống lại ở thủ phủ miền đông, chờ ông từ
biên giới trở về. Tôi còn tìm cách liên hệ với họ hàng Sir Charles ở Anh, và
mặc dù tôi nhận được một số bức điện trả lời không như ý vì không ai muốn
đón Monica cả, song ý kiến bác bỏ thực sự lại không bắt nguồn từ Anh mà
từ Vwarda, khi Monica tuyên bố thẳng thừng: “Cháu sẽ không đến sống với
những lão già đó.”

Nghe thấy thế, tôi đâm bực mình và nói, “Thưa quý cô, quý cô có nhận

thức được là chuyện này đánh dấu một bước ngoặt trong cuộc đời mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.