SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 153

niên nhìn thấy cô trong đêm đầu tiên đó đều để ý đến vẻ đẹp của cô và
truyền tai nhau, “Đó là cô gái từ Vwarda đến,” và nguồn gốc ngoại lai ấy đã
giúp cô xác lập vị trí của mình trong bối cảnh Torremolinos.

Cô tìm được một phòng ở Berkeley Square, một trong những khách sạn

Anh, nhưng ít khi có mặt ở đó vì tối nào cô cũng la cà ở các quán bar cho
đến khi vũ trường Arc de Triomphe mở cửa, rồi vào đó nhảy, và không lâu
sau cô đã thu hút được một nhóm thường xuyên theo đuôi, những thanh niên
quốc tịch khác nhau làm tất cả những gì có thể để được lên giường với cô,
còn có cả một vài thiếu nữ Anh và Mỹ, những người cảm nhận được bằng
trực giác rằng Monica ở đâu thì nơi đó sẽ có thú vui. Họ ngồi trong vũ
trường hết đêm này sang đêm khác, giữa tiếng nhạc inh tai đến nỗi không
thể trò chuyện được, vậy mà bằng cách nào đó họ vẫn nói được với nhau và
thậm chí còn tiến hành những cuộc tranh luận nghiêm túc bằng phương pháp
dùng ký hiệu bí ẩn mà bất cứ người nào trên hai mươi lăm tuổi đều không
thể hiểu được.

“Vậy đấy, anh biết...”
“Chuyện tầm phào... như ông già tôi ấy... ông già thích thế... huênh

hoang.”

“Như tôi đã nói...”

“Được, tôi chấp nhận. Tôi chấp nhận nó là quy mô kinh tế lớn. Anh biết

đấy, đúng như những gì anh nói.”

“Anh bạn, anh chơi nó bằng đàn moog, ông già tôi vẫn không... anh biết

đấy.”

“Phải, nhưng nếu nó khiến họ hạnh phúc - sao anh lại lo lắng?”

“Đúng như anh nói - ai bác bỏ được điều đó?”
Đoạn trên là một cuộc tranh luận triết học về sự tồn tại của linh hồn, trong

đó những người tham gia thống nhất rằng quan điểm bất khả tri đối lập với
thuyết vô thần triệt để. Trong những cuộc thảo luận như vậy, Monica đã thu
hút được các trí thức trẻ xuất thân từ trường Sorbonne và Oxford, với những
người này cô duy trì cuộc thảo luận song ngữ chóng vánh, tự động chuyển

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.