SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 185

ngăn cản chúng tôi thì sẽ đổ máu đấy.” Ông ta giận dữ đi đi lại lại trong
phòng, đá những chồng giấy loại in roneo chứa đựng tuyên ngôn của mình.
“Nếu một người như ông, người hiểu vấn đề... nếu ông vẫn còn nói đến việc
cho phép chúng tôi thử tay nghề của chúng tôi... mẹ kiếp, thế thì còn hy
vọng gì nữa?” Ông ta kết thúc câu với bộ râu vểnh lên cách mũi tôi có vài
phân.

“Tôi xin lỗi. Tôi hiểu.”

“Không, ông không hiểu!” Akbar quát. “Mẹ kiếp, ông không hiểu. Ngay

bây giờ tôi nói cho ông biết là tôi cho rằng mình sẽ bị bắn chết ngoài đường
phố Philadelphia... trước khi tôi ba mươi tuổi. Cậu, nói với ông ấy đi!”

Người đàn ông gầy gò nói nhỏ đến nỗi tôi gần như không thể nghe được,

“Tôi trông chờ mình bị bắn chết. Nhưng tôi sẽ bắt nửa tá người da trắng
cùng chết.”

“Cậu! Cato! Nói với ông ấy đi!”

“Tôi chắc chắn chúng tôi sẽ phải xuống đường để giành được công bằng.

Chúng tôi biết các ông có súng... các ông đông hơn chúng tôi... Tôi trông
chờ mình sẽ hy sinh tại đất Philadelphia này.”

“Khoan đã!” tôi nói to. “Akbar, ông có bằng đại học. Cato, cậu cũng sắp

có. Trong xã hội chúng ta có chỗ cho các bạn mà.”

“Hình như ông không hiểu. Đối với tôi kiếm được việc làm không còn là

đủ nữa. Tôi muốn mọi người da đen đều có cơ hội công bằng. Tôi muốn các
anh em được tự do, và tôi sẽ chết cho điều đó.”

Vilma không nói gì trong lúc những người khác phát biểu tuyên ngôn của

mình, nhưng đến lúc này cô làm một việc thậm chí còn gây ấn tượng mạnh
mẽ hơn. Cô đi ngang qua phòng, giật mạnh để mở toang cánh cửa đang đóng
kín, chỉ cho tôi xem một kho súng đạn nhỏ. Đứng cạnh nơi cất giấu chết
người đó như một nàng Jeanne d’Arc

[32]

da đen, cô không nói gì, rồi đóng

cửa và quay lại chỗ của mình trên giường cạnh người đàn ông gầy gò.

“Điểm thứ tư của ông là gì?” Akbar hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.