SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 190

“Tại sao các ông không tuân theo luật lệ ngay từ đầu?”
“Vì chúng tôi phải học,” ông ta nhẹ nhàng đáp. “Và chúng tôi phải học

theo cách riêng của mình - cách mà mọi người da trắng trên trái đất này học
bất cứ điều gì. Cách của chúng tôi. Tất cả những gì cần thiết là thời gian và
tiền bạc. Chúng tôi có thời gian. Các ông có tiền. Và cuộc thử nghiệm có thể
hữu ích cho tất cả.”

“Trước mắt các ông sẽ có nhiều năm bận rộn,” tôi nói.
“Quả thật như vậy,” ông ta vui vẻ nói. “Vì chúng tôi sẽ xây dựng lại một

dân tộc, và qua đó, chúng tôi sẽ xây dựng lại một quốc gia.”

Có lẽ cần sa tác động đến tôi mạnh hơn tôi tưởng, vì khi ông ta nói câu đó

thì tôi phá lên cười, và thay vì giận dữ, ông ta cũng cười theo tôi, rồi hỏi một
cách hòa nhã, “Có gì buồn cười thế?” thì tôi đáp, “Ông có biết là mấy năm
trước, trên thực tế tôi đã là cố vấn cho nước Cộng hòa Vwarda không? Đúng
vậy, tôi đã từng làm việc tương đối mật thiết với các nước cộng hòa da đen.
Và ngay giữa châu Phi người ta cũng nói chính điều ông vừa nói, ‘Chúng tôi
sẽ xây dựng lại một dân tộc và qua đó, chúng tôi sẽ xây dựng lại một quốc
gia.’”

“Chuyện đó có gì buồn cười?” ông ta hỏi, cười phá lên vì câu nói đùa mà

ông ta không hiểu.

“Buồn cười ở chỗ người da đen châu Phi và người da đen Bắc

Philadelphia cùng nói một câu tương tự... và vì những nguyên nhân tương
tự.”

“Thật ra điều ông muốn nói,” ông ta đoán, vừa thúc vào mạng sườn tôi

vừa cười khúc khích, “đó là người da đen chúng tôi ở cả hai nơi đều kém
văn minh cả.”

“Xin đừng gán cho tôi ý đó,” tôi nhắc nhở, bật cười vì sự táo bạo của ông

ta.

Người đàn ông gầy gò châm điếu thuốc khác, và chúng tôi lại hút theo

cách cũ, và một lần nữa tôi chỉ rít cho phải phép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.