SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 194

Một đứa trong đám con gái chúng tôi vừa gặp lúc này nghênh ngang đi

qua đầy vẻ đe dọa và lẩm bẩm hăm dọa Vilma. Cảnh sát ngăn bọn chúng lại
và một sĩ quan nữ được gọi đến để khám xét. Bà ta tịch thu bốn con dao gập
rồi cho phép đám con gái đó vào trường. “Trường này luôn xảy ra các vụ
đâm chém,” Cato nói.

Lúc này, một nhóm bốn bà mẹ da đen hộ tống con gái tới trường xuất hiện

từ phố Grimsby. Trong cộng đồng da trắng, các bà mẹ như vậy trước hết sẽ
không phải đưa cô con gái mười lăm tuổi tới trường, nhưng ngay cả khi đã
đi theo trẻ vị thành niên thì họ cũng sẽ tạm biệt chúng ở góc phố, một khi
đường phố đã đủ an toàn để vượt qua. Tuy nhiên, ở đây, các bà mẹ đưa con
tới tận cổng trường, nơi cảnh sát có thể bảo vệ chúng, vì mấy tháng gần đây
đã xảy ra những vụ tấn công đáng sợ trên các con đường dẫn đến ngôi
trường này.

Vì lúc này đã đến giờ học nên chúng tôi đưa Vilma vào khu vực được

cảnh sát bảo vệ. Cato chào tạm biệt cô và chúng tôi nhìn cô an toàn đi qua
cổng, nhưng khi bóng cô đã khuất, một nhóm ba đứa con gái đi qua trước
mặt Cato và thầm thì để cảnh sát không nghe được, “Chúng tao sắp thịt con
bé ấy đấy. Không đứa nào phản bội băng Madadoras mà còn sống được.”
Tôi nhìn mấy đứa con gái đó khi chúng đi ngang qua, những cô gái mười
lăm mười sáu duyên dáng đáng lẽ phải quan tâm tới giờ học sử và bọn con
trai, vậy mà lại bị ám ảnh bởi mối tử thù dường như là một khía cạnh bình
thường trong xã hội của họ.

“Không có gì đâu,” Cato nói khi chúng tôi rời khỏi ngôi trường, nhưng dù

sao đi nữa tôi vẫn cảm thấy hết sức bàng hoàng. “Ông sợ?” Cato hỏi. Tôi lắc
đầu và quay về khách sạn ngủ một lát.

* * *

Những ngày tiếp theo là một ảo ảnh. Các buổi sáng và chiều được dành để

cùng ủy ban của Đức Cha Claypool Jackson thảo luận về vấn đề tài chính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.