SÁU NGƯỜI ĐI KHẮP THẾ GIAN - Trang 203

Theo thói quen, ông Wister dừng lại, cân nhắc vấn đề mới này, xem xét

dưới mọi góc độ, và nói, “Có thể đây là một ý kiến hay, Cato ạ. Cậu sẽ trở
về như một người đàn ông hiểu biết. Và có Chúa chứng giám, chúng tôi cần
những người như vậy!” Ông bắt tay anh và hỏi, đúng như một tín đồ Quaker
chân chính sẽ làm, “Cậu sẽ lấy đâu ra tiền tiêu?” Khi thấy Cato lúng túng
tìm câu trả lời, ông Wister nói, “Tôi đã để riêng một khoản tiền dành cho
việc học hành của cậu. Tôi sẽ không phản đối nếu cậu dùng số tiền đó ở
châu Âu. Hãy gửi cho tôi địa chỉ của cậu,” và nói xong câu này, ông lên xe
quay về Llanfair, nơi các công dân đang tự thuyết phục mình rằng toàn bộ
giáo đoàn vừa thoát chết trong gang tấc.

* * *

Chiếc xe buýt của sân bay thả Cato tại quầy báo ở trung tâm

Torremolinos, và như hàng nghìn khách du lịch khác mỗi năm, anh vô tình
lang thang đến một quầy rượu nằm thấp hơn so với mặt đường và tìm được
một cái bàn nơi anh có thể nín thở ngồi đó và, cũng từ vị trí này, anh có thể
ngắm nhìn cái thế giới hấp dẫn mà anh đã bất ngờ trở thành một thành phần.
Anh bị ấn tượng mạnh bởi hai điều: vẻ đẹp của những nam nữ thanh niên
anh nhìn thấy, và một thực tế là không có người da đen. “Nếu đây là thủ đô
của thế giới đối với thanh niên,” anh tự nhủ, “thì chắc chắn không có nhiều
cử tri da đen trong khu vực bầu cử.” Anh thấy điều này đặc biệt kỳ lạ vì
châu Phi chỉ cách đó có vài dặm về phía Nam.

Anh chưa kịp gọi thứ gì thì một thanh niên tóc ngắn, nhìn bề ngoài có vẻ

là người Pháp, ngồi xuống bàn anh như thể hai người là bạn cũ và hỏi, “Điều
gì đã đưa cậu tới đây?”

“Quang cảnh.”
“Đẹp nhất châu Âu đấy. Cậu đã trọ ở đâu chưa?”
“Chưa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.